Chương 664: Sửa đường (3)
Chương 664: Sửa đường (3)Chương 664: Sửa đường (3)
Triệu Khác thương tiếc hôn con gái cưng còn đang ngủ say, đứng dậy mặc quần áo, sau đó dùng chăn bông nhỏ cuốn lấy con bé, bế nó đi vào màn sương đồng.
Ông Cố vừa mới tỉnh đã thấy anh ôm đứa trẻ tiến vào, thân thể căng cứng vội ngồi dậy, mặc quần áo vén chăn lên, nói: "Vào đi."
Triệu Khác đặt đứa nhỏ đang cuốn chăn bông lên chiếc giường ấm áp, chỉnh lại góc chăn: "Hôm qua Giai thị bên kia điện báo, nói là sẽ phái cho chúng ta một đội kỹ sư gồm 50 người, cháu phải lái xe qua đó để nghênh đón."
Ông Cố vỗ về tiểu Huyên vì đổi chỗ ngủ nên bất an: "Đi thôi, lát nữa chúng ta nhờ sư phụ Uông đến trường nói với giáo sư Tống một tiếng, cho ông ta đổi sang giờ tan học khác, buổi sáng ông ở nhà xem một chút."
Đây là sợ Tiểu Huyên vừa mới cai sữa, thiếu cảm giác an toàn nên ở lại để chăm sóc đây mà.
Triệu Khác đứng dậy đi ra bên ngoài: "Cháu sẽ trở về nhanh thôi."
"Tiểu Khác." Dì Trà cầm theo giỏ tre đi tới từ phía sau, nhìn ngó xung quanh: "Tiểu Mai đi rồi à."
"Ừm"" Triệu Khác nhận lấy giỏ tre, cầm cái bánh bột ngô ở giữa lên, vừa ăn vừa đi ra bên ngoài.
"Chờ đã, con bé đã vắt sữa chưa?" Trước đây khi Tô Mai ra ngoài, cô ấy luôn vắt một bình sữa cất ở trong hầm. Làm ấm nó rồi mới cho Tiểu Huyên uống.
"Không phải là muốn cai sữa sao?"
"Cai sữa... cũng phải từ từ chứ."
Tô Mai dẫn theo con hổ con cùng với Hứa San chờ một đám con dâu trẻ ở sau trấn để tụ hợp rồi cùng đi bộ lên núi. Trừ gia đình nhà Tô Mai, trên trấn mỗi nhà đều nuôi chó săn, khi những người đàn ông ra ngoài khai thác đá sửa đường, những người phụ nữ lên núi thì đều mang theo chó săn nhà mình đi.
Khi mấy con chó địa phương nhìn thấy hổ con, chúng đều lập tức cụp đuôi, co rúm người lại đi theo bên cạnh chủ nhân, con này lại biểu hiện ngoan ngoãn hơn con kia. Hổ con ngóc đầu lên hú một tiếng dài khiến đàn chim trong rừng giật mình, gà rừng và thỏ hốt hoảng chui vào bụi cây.
Có rất nhiều con, đầu của nó thì chui vào cây mà cơ thể của nó lại bị kẹt ở bên ngoài.
Có mấy người bước tới để bắt một con.
"Vẫn là hổ con nhà cô lợi hại!" Mấy người khen. Tô Mai nắm cánh của một con gà rừng, nâng nó lên trước mặt hổ con: "Đợi chút nữa nướng cho con ăn."
Hổ con vui sướng ngoe nguẩy cái đuôi/A ô' một tiếng vọt vào trong rừng.
Đám người Hứa San tới đây hằng năm, chỗ nào có hạt thông, chà là dại, quả óc chó, nấm mộc nhĩ bọn họ đều biết hết.
Có bọn họ dẫn đường, không đến bảy hoặc tám giờ Tô Mai đã nhét đầy sọt tre.
Những người khác đã quen tay nên nhanh nhẹn hơn Tô Mai nhiều, cô lấy được một sọt, bọn họ đã tìm được hết sọt này đến sọt khác rồi.
Sọt tre treo ở trên lưng, sọt tre treo ở trước ngực, mọi người đưa xuống núi, lúa được phơi ở sân phơi phía Tây thị trấn đều có những bà cụ đến đây trông coi giúp.
Năm nay thu hoạch muộn, rất nhiều thứ đều rụng đầy trên mặt đất, nếu không nhanh tay nhặt, chỉ cần một trận mưa là chúng sẽ thối rữa trong rừng, rồi sẽ hòa vào với đất hết, nên mọi người lại vội vàng vào núi.
Qua lại ba bốn lần như vậy, rồi tới giữa trưa, mọi người tìm một dòng suối nhỏ, buông sọt tre và bao tải trên người xuống rửa mặt, bọn họ ngồi trên cục đá, trên rễ cây, lấy bánh bột ngô ra ăn cùng với nước. Tô Mai nhặt một ít củi khô để nhóm lửa, Hứa San lấy gà rừng ra, đốt trực tiếp để vặt sạch lông, sau đó dùng dao mổ bụng lấy nội tạng, rồi dùng một cây gỗ đâm xuyên qua hơ trên ngọn lửa.
Cách xử lý này, Tô Mai nhìn mà tự thấy xấu hổ vì mình không bằng.
Những người khác cũng chậm rãi đứng dậy nhặt một ít củi, sau đó cũng bắt đầu xử lý con mồi trong tay.
"Đồng chí Tô." Hứa San nói: "Cô nướng gà rừng không?"
Tô Mai gật gật đầu.
"Lấy ra đi để tôi làm cho cô." Trong mắt của Hứa San và những người phụ nữ khác, Tô Mai ăn mặc đẹp đẽ, có thể lái xe, có thể câm bút viết chữ, có thể vẽ ra những bức tranh xinh đẹp và có thể cắt hoa văn, duy chỉ có một cái không tốt, đó chính là cô không biết làm những việc này.
Tô Mai không chịu được mùi lông gà rừng bị cháy nên cô đã nói cảm ơn rồi đưa con gà rừng của mình ra.
Gà đã nướng xong, Tô Mai rút hai khối thịt mềm mềm ra nếm thử, không có muối hay dầu, không có mùi vị gì, sau khi cô ăn một nửa liền trực tiếp ném cho hổ con.
Những người khác nướng gà rừng, nướng thỏ cũng chỉ ăn một nửa, sau đó ném một nửa còn lại cho chó săn bên cạnh mình.
"Đi thôi, xuống núi thôi."
Sau khi dập lửa, mọi người lại đeo sọt tre lên lưng rồi đi bộ xuống núi.
Chỉ khi đi vào khu rừng rậm mọi người mới phát hiện ra rằng ở phía Tây của thị trấn có một đám lều trại màu xanh lục được dựng lên với những lá cờ đỏ treo trước lều, phía trên có câu biểu ngữ màu đỏ thẫm.
"Đồng chí Tô, đây có phải là đội công trình không?"