[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 665 - Chương 665: Sửa Đường (4)

Chương 665: Sửa đường (4) Chương 665: Sửa đường (4)Chương 665: Sửa đường (4)

Tô Mai gật gật đầu: "Chắc là vậy." Hôm qua trước khi đi ngủ, cô có nghe Triệu Khác nhắc tới, không ngờ lại đến nhanh như vậy.

"Đồ ăn bọn họ ăn là do chúng ta cung cấp sao?" Hứa San hỏi.

Những người khác cũng nhìn về phía này, mọi người đều biết, cục trưởng Triệu đã chuẩn bị mấy vạn cân lương thực để hỗ trợ chuẩn bị sửa đường.

"Không phải." Tô Mai: "Bọn họ là đội công trình của quốc gia, thứ bọn họ ăn chính là lương thực của quốc gia. Những lương thực chúng ta chuẩn bị đó, là dành cho những người trẻ tuổi đến giúp đỡ từ những ngôi làng và thị trấn ở hai bên trái phải mà thôi."

"Ồ" Nghe xong mọi người lại bận rộn, Tô Mai lo lắng liền lặng lẽ về nhà một chuyến, con gái đã ngủ say.

Buổi tối, Tô Mai mượn một chiếc xe đẩy hai bánh của người dân ở gần đó, thu dọn đồ đạc trên mặt đất, dẫn theo hổ con vẫy tay chào tạm biệt mọi người rồi đi bộ về nhà.

Còn chưa về tới nhà đã nghe thấy tiếng Tiểu Huyên khóc ré lên.

Trong lòng Tô Mai thắt lại, cô nhanh chóng bước nhanh hơn, hổ con đi trước một bước lao vào sân trước.

Nhìn thấy hổ con, ông Cố và dì Trà đều thở phào nhẹ nhõm.

"Được rồi được rồi, mẹ con đã trở về rồi đây." Dì Trà buông bình sữa xuống định bế đứa nhỏ lên ra ngoài nghênh đón thì hổ con đã lao tới, hai chân trước của nó đặt ở trên đùi dì Trà, thăm dò Tiểu Huyên nước mắt nước mũi đầy mặt.

Cô bé con nghe được mẹ nó đã trở về nước mắt mới ngừng rơi, bị hổ con liếm láp, theo bản năng mà đưa tay lên sờ mặt mình, nhìn thấy nước miếng dính trên bàn tay nhỏ liền ghét bỏ mà "Oa oa" khóc lên, vừa khóc vừa đánh lên đầu hổ con. Đánh đến mức hổ con không dám trợn mắt nữa vì nó sợ bàn tay nhỏ của cô bé sẽ chọc vào mắt nó.

"Đừng khóc đừng khóc, để dì Trà lau cho con." Dì Trà vội bế cô bé lên, nhận lấy khăn tay ông Cố đưa cho lau lau khuôn mặt và bàn tay nhỏ của cô bé.

Khi Tô Mai bước vào nhà, Tiểu Huyên liếc mắt nhìn thấy liền đẩy tay dì Trà ra, cúi người, vươn hai tay ra khóc lớn, trong mắt hiện lên sự ủy khuất không nói lên lời.

Đặt xe xuống, Tô Mai phủi phủi đám cỏ trên người, đau lòng ôm cô bé vào trong ngực, dỗ dành nói: "Được rồi được rồi, không khóc không khóc, mẹ ở đây, mẹ ở đây..."

Vừa khóc cô bé vừa đưa tay kéo quần áo trên ngực Tô Mai, nhìn qua cô bé chính là muốn bú sữa.

Tô Mai nắm lấy hai bàn tay nhỏ của cô bé, cầm lấy bình sữa dì Trà đưa cho đút cho con bé uống, cô bé con vừa lắc đầu vừa ngửa thân thể ra sau né tránh không chịu uống.

Sư phụ Uông từ sau nhà ởđi tới, trong tay bưng một chén canh trứng thơm ngào ngạt: "Này." Tô Mai cố ý kinh ngạc nói: "Tiểu Huyên mau nhìn xem kìa, ông Uông đang cầm cái gì kìa, ừm, thơm quá thơm quái"

Tiểu Huyên làm như không nghe thấy, đầu nhỏ chui vào trong lồng ngực Tô Mai, há miệng cắn áo khoác trước ngực cô.

Tô Mai buông bình sữa, ôm cô bé ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, véo cằm cô bé, cẩn thận kéo quần áo ra khỏi miệng con bé, cầm thìa trong bát lên, múc một thìa canh trứng, thổi thổi: "Tới đây nào, nếm thử đi, thật sự rất thơm mà."

Tiểu Huyên duỗi tay hất đi, vừa lo lắng vừa tức giận, càng khóc lớn hơn.

Triệu Khác đưa bốn nhân viên kỹ thuật vào trong nhà, ánh mắt quét qua con gái cưng đang khóc như mèo, anh đau lòng vội vàng đi tới vài bước, vươn tay ôm lấy đứa nhỏ: "Đừng khóc đừng khóc, Tiểu Huyên của chúng ta đừng khóc nữa." "Oa oa...' Tiểu Huyên vừa khóc lóc vừa duỗi tay đẩy cánh tay Triệu Khác ra, xoay người về phía Tô Mai tìm kiếm.

Tô Mai buông cái thìa xuống, đứng dậy cười cười với bốn người, đưa tay nói: "Đưa con bé cho em đi."

Triệu Khác đưa con gái ra, đau lòng nói: "Hay lại để qua một đoạn thời gian nữa đi."

Tô Mai không trả lời, qua bảy tháng, sữa mẹ cơ bản không còn dinh dưỡng gì nữa. Mấy chiếc răng sữa của cô bé mọc ra, mỗi lần bú cô bé đều cắn cô một cái.

Ôm con vào nhà, sức mạnh tinh thần của Tô Mai đã xoa dịu nỗi lo lắng của cô bé, dỗ cô bé ăn được non nửa chén canh trứng.

Khóc đến mệt, bụng lại vừa no, cô bé liền lăn ra ngủ.

Có vẻ như cô bé vẫn còn ủy khuất, còn nức nở hai tiếng trong giấc mơ của mình.

Vì để sửa đường trước khi tuyết rơi nên Triệu Khác mang theo ba vị cảnh sát đến các làng xóm và thị trấn gần đó để tuyển thêm mấy trăm trai tráng có sức lao động, ngoài việc lo cơm ăn cho họ, mỗi ngày mỗi người được cho thêm 1,5 cân lương thực tỉnh chế, sau khi kết thúc mỗi người lại được cho hai cân dầu đậu nành, ba cân món ăn hoang dã và hai mươi cân cá.

Vì lương thực lúc trước chuẩn bị không đủ nên ông cục trưởng đã kêu gọi những người phụ nữ trên thị trấn vào núi tìm thổ sản vùng núi và lên thuyên đánh bắt cá.

Thêm những thứ này khi nấu ăn không chỉ giúp tiết kiệm thức ăn mà còn cải thiện món ăn và bổ sung chất dinh dưỡng cho mọi người.
Bình Luận (0)
Comment