Chương 666: Sửa đường (5)
Chương 666: Sửa đường (5)Chương 666: Sửa đường (5)
Sư phụ Uông bị điều đi nấu cơm, còn Tô Mai mang theo hổ con vào núi cùng mọi người, thỉnh thoảng còn săn được lợn rừng đưa đến công trường.
Cô bé con và dì Trà thì ở lại trong nhà cai sữa trong mấy ngày.
Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng vào đầu tháng 11, trước khi tuyết rơi, con đường từ Y Ca đến nông trường đã được sửa xong. Mọi người đều đồng thời thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu trả nợ. Triệu Khác mang theo hơn ba mươi vị hậu sinh vào núi săn thú, đặc biệt nhằm vào gà rừng, thỏ và lợn rừng.
Tộc trưởng Vương dẫn theo một nhóm người khác đưa thuyền ra khơi đánh bắt cá.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, những người tới hỗ trợ lao động đều được tiễn đi. Triệu Khác và tộc trưởng Vương đã gửi năm con lợn rừng và mấy nghìn con cá cho đội kỹ thuật vẫn đang tiến hành hoàn thiện việc sửa đường.
"Cục trưởng Triệu." Người phụ trách cười nói: "Đây là anh đang thành tâm khiến chúng tôi phạm sai lầm sao?"
"Không phải miễn phí đâu." Triệu Khác đã nghĩ kỹ rồi, đội công trình không thiếu phiếu, cái bọn họ thiếu chính là đồ vật, mà mọi người ở trấn thiếu nhất chính là các loại phiếu: "Trong tay ông có thừa phiếu nào không, lấy ra trao đổi đi."
"Phiếu gì cũng được sao?"
Triệu Khác gật gật đầu. Điều kiện để trao đổi rất thoải mái.
Khi đội kỹ sư ra về, mỗi người đều vui vẻ ra mặt, giai đoạn sửa đường này tuy rằng vất vả nhưng rất xứng đáng nha! Một phân là vì đồ vật, còn phần chính là sự nhiệt tình sưởi ấm lòng người.
Ngày thứ ba sau khi đội công trình rời đi, những bông tuyết rơi lả tả xuống dưới.
Chỉ trong một đêm, mọi thứ trên trái đất đều được bao phủ bởi một lớp áo trắng như tuyết.
Lúc đầu Tiểu Huyên cảm thấy chơi rất vui vẻ, cả nhà đều xoay quanh cô bé, có người ở phòng này có người ở phòng kia, ai nhìn thấy cô bé cũng cười, thật là vui.
Nửa tháng sau, không được làm gì, mỗi ngày đều phải ở trong phòng không cho ra cửa là có ý gì đây?
Tô Mai bị con bé nháo đến đau cả đầu, nhịn không được nói với Triệu Khác: "Không thì anh mặc áo khoác vào cho nó rồi mang đi đi."
Sau khi ăn cơm xong Triệu Khác liền đi làm ở cục cảnh sát công cộng, chẳng lẽ phải mang cô bé đi.
Tô Mai đã dành thời gian để làm cho cô bé một chiếc xe để cô bé tập đi, lại làm thêm một đống gỗ xếp, sau đó tìm Hứa San xin một số loại thực vật trên núi dùng để vẽ hoa, cây cối, côn trùng, cá, chim và động vật lên chiếc xe tập đi và gỗ xếp.
Thời gian đảo mắt đã tới cuối năm rồi, Tiểu Du nghỉ hè được trở về, Triệu Cẩn và Lâm Niệm Doanh cũng đi xe lửa về đây.
Đứng ở cửa nhìn chiếc máy kéo, mặc áo khoác đi ủng quân đội, thân hình thon dài, phong lưu không gì sánh được, đi nhanh về phía Triệu Cẩn, Tô Mai hoảng hốt một lát, giống như thấy được thiếu niên Triệu Khác thời xưa đang bước tới.
"Mẹ!" Triệu Cẩn cong môi cười, duỗi tay ra ôm lấy Tô Mai: 'Không nhận ra con sao?"
"Ừm, mẹ nhất thời không nhận ra đấy." Tô Mai cười nói: "Mẹ còn đang suy nghĩ, thiếu niên này là từ đâu đến đây? Đẹp trai quá!"
Nói rồi Tô Mai nghiêng người nhìn ra phía sau cậu: "Niệm Doanh đâu?"
Gương mặt tươi cười đang ngẩng lên của Triệu Cẩn đột nhiên trâm xuống: "Vào nhà rồi con nói với mẹ."
Nghe giọng điệu của con không đúng, trong lòng Tô Mai biết là có chuyện, vội vàng lùi về sau một bước, đưa Triệu Cẩn vào nhà. Dì Trà đưa chổi để quét giường đất đến, Tô Mai đưa tay cầm lấy quét tuyết trên người Triệu Cẩn.
"Bà Trà." Triệu Cẩn cởi áo khoác, mũ, khăn quàng cổ và găng tay ra, xoay người treo lên móc áo ở phía sau cửa, duỗi tay ôm lấy bà: "Đã lâu không gặp."
"Cháu lại cao lên rồi." Dì Trà so đỉnh đầu hắn, cười nói: "Sắp cao hơn cả ba cháu rồi."
Tiểu Du bế Hoà Huyên đi ra từ bếp sưởi, vui vẻ nói: "Anh tư!”
Hoà Huyên chớp đôi mắt sáng ngời, tò mò đánh giá Triệu Cẩn. Triệu Cẩn buông bà Trà ra, đi hai bước đến trước mặt cô bé, cúi xuống chỉ vào chiếc mũi nhỏ của cô bé: 'Hoà Huyên!"
Mới từ bên ngoài vào nên đầu ngón tay cậu lạnh như băng, Tiểu Hoà Huyên giật mình một cái, rụt cổ lại, bất mãn kêu lên "A" một tiếng với cậu.
"Chờ anh một chút nha, anh hơ tay đã rồi bế em." Triệu Cẩn bước nhanh vào đông sương, chào hỏi ông Cố trên giường đất, đứng trước bếp lò hơ tay rồi xoay người bế Hoà Huyên: "Tới đây làm quen với anh chút nào." Triệu Cẩn chỉ vào mình: "Anh là anh tư của em, Triệu Cẩn."
Nói xong, cậu đưa tay vào túi quần lấy ra một cái hộp, mở hộp lấy ra một chiếc vòng vàng nhỏ, đeo lên cho cô bé.
Phía dưới chiếc vòng vàng treo ba cái lục lạc nhỏ, mỗi khi cử động ba chiếc lục lạc lại nhẹ nhàng kêu lên leng keng.
Vốn Tiểu Hoà Huyên không muốn cậu bế mình, nhưng nhìn thấy cái vòng này, trong nháy lực chú ý của con bé đã chuyển sang phía chiếc vòng, cầm lấy chiếc vòng vàng nhỏ mà hiếu kỳ lắc lắc, sau đó giơ lên khoe khoang mà quơ quơ trước mặt Tô Mai, dì Trà và Tiểu Du: "A-"