Chương 667: Mẹ ruột (1)
Chương 667: Mẹ ruột (1)Chương 667: Mẹ ruột (1)
Tô Mai lấy khăn lau nước miếng đang chảy xuống cho cô bé: "Anh trai tặng con đấy, Hoà Huyên nhanh cảm ơn anh tư đi."
Hoà Huyên quay đầu lại nhìn về phía Triệu Cẩn, Triệu Cẩn nhoẻn miệng cười với cô bé, dung mạo kia nhìn cực kỳ giống Triệu Khác, nhìn rất hiền lành, Hoà Huyên ngửa đầu cắn vào cằm cậu một cái, gặm gặm.
Cô bé có hai chiếc răng cửa nhỏ, cắn đến phát đau, Triệu Cẩn lại không hề để ý: "Đói bụng rồi sao?" Nói rồi cậu cách một lớp áo bông đưa tay xoa xoa bụng nhỏ của cô bé.
"Không phải con bé đói đâu." Tô Mai vỗ nhẹ vào cằm cô bé để cô bé há miệng ra: "Nó chỉ là muốn trao cho con một nụ hôn yêu thương thôi."
Trong lòng Triệu Cẩn nóng lên, hôn mấy cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé. Hoà Huyên ghét bỏ lau lau nước miếng trên mặt, giơ tay tát cho cậu một cái.
"Không được đánh người khác!" Tô Mai chặn bàn tay nhỏ bé đang vung lên của con bé, nghiêm mặt nói: "Anh trai chỉ là đang chơi với con thôi."
"A a a..." Hoà Huyên không phục chỉ chỉ mặt của mình.
"Con hôn anh một cái, anh hôn lại con mấy cái liền, cái này không phải là rất công bằng sao?"
Có thể tính như thế này sao? Hoà Huyên có chút ngẩn người.
Tiểu Du ở một bên giải thích với Triệu Cẩn: "Anh có thể hôn em ấy, nhưng không được để lại nước miếng, con bé cho rằng như vậy là bẩn."
Triệu Cẩn: "..."
Tô Mai vắt khăn ướt đưa cho Triệu Cẩn, bảo hắn lau mặt rồi bôi thuốc mỡ vào để tránh bị nứt nẻ. Trước tiên Triệu Cẩn lau tay và mặt cho Hoà Huyên, sau đó mới lau cho mình. Hoà Huyên rất yêu cái đẹp, vừa thấy Tô Mai cầm thuốc mỡ, cô bé liền nhắm mắt lại, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên để mẹ bôi cho mình.
Ông Cố đã đặc biệt chuẩn bị một loại kem dành cho em bé, Tô Mai thường dùng chung với cô bé.
Triệu Cẩn buồn cười bôi một lớp kem mỏng lên mặt cho cô bé, Hoà Huyên xoè cả hai tay ra, ý bảo cũng muốn bôi lên tay nhỏ nữa.
Bàn tay nhỏ bé này hay cầm đồ ăn nên Triệu Cẩn không dám bôi cho cô bé, hắn chỉ giả vờ chạm vào tay nhỏ của cô bé: "Sớm biết em yêu cái đẹp như vậy nên anh đã mua cho em chiếc váy nhỏ màu đỏ đó rồi."
Hoà Huyên nghe hiểu lời nói này, biết rằng hắn đã mua thứ gì đó cho mình, cô bé liên vội vàng nhìn xung quanh.
"Nó ở trong vali đấy." Vì anh nóng lòng muốn đi gặp em gái nên vẫn chưa kịp xách vali xuống xe.
Tiểu Du bước đến cửa nhìn ra bên ngoài, thấy ba của cậu đang dỡ đồ, nhưng không thấy Lâm Niệm Doanh đâu: "Anh tư, anh năm đâu?"
"Em ấy đến bệnh viện Nhân Dân số 1 để gặp mẹ em ấy rồi."
"Mẹ anh ấy?" Tiểu Du sửng sốt: "Anh ấy còn có mẹ sao?"
Trong đầu Tô Mai hiện lên một tấm ảnh cưới, Lâm Hồng Quân một thân quân phục và Tiền Tuệ Như với vẻ ngoài xinh đẹp mỹ lệ.
Triệu Cẩn trợn mắt liếc em trai một cái, nhìn về phía Tô Mai có chút lo lắng nói: "Trước kỳ nghỉ, bà ngoại em ấy dắt theo hai đứa nhỏ tới trường của bọn con, nói là mẹ em ấy bị bệnh rất nghiêm trọng, muốn gặp em ấy lần cuối. Trên xe lửa, tâm trí của em ấy không ổn định, con cũng không có chuyện gì làm liền cùng em ấy đến thành phố Giai đổi xe cho em ấy đi Hoa Thành. Bà ngoại em ấy có để lại địa chỉ là bệnh viện Nhân Dân số 1 Hoa Thành. Con gọi điện thoại tới xác nhận thì đúng là người đó đang nằm ở bệnh viện."
Tô Mai chưa từng nghĩ tới việc không cho hai mẹ con bọn họ gặp nhau, nhưng cho tới bây giờ Tiền Tuệ Như vẫn luôn ngẩng cao đầu, giống như chưa từng sinh ra một đứa con trai là Niệm Doanh vậy: “Có nói là bị bệnh gì không?”
"Không phải bị bệnh, mà là bà ấy đã cố gắng tự sát."
Tô Mai bị sốc: "Tự sát?"
"Vâng, dì Tần Dao nói sau khi bà ấy gả cho một người chồng thích uống rượu, mỗi lần ông ta uống say là lại đánh người, bà ấy đã bị đánh trong một khoảng thời gian dài, thân kinh có chút không bình thường, trước đó bà ấy đã tự sát bốn lần rồi."
Tô Mai xoa xoa mi tâm, tự hỏi tại sao một người có số tiền trợ cấp lớn như vậy lại có thể có một cuộc sống như thế này: "Con vừa mới nói bà ngoại của Niệm Doanh dắt theo hai đứa nhỏ đến trường học tìm nó sao."
"Đúng vậy, đó là mẹ Niệm Doanh đã sinh cho người đàn ông kia sau khi kết hôn, đứa lớn 6 tuổi, đứa nhỏ 3 tuổi, cả hai đều là con trai."
Tô Mai cau mày: "Mẹ nhớ rõ là sau khi bà ấy tái giá đứa bé đầu tiên được sinh ra là con gái mà."
"Sớm đã không còn nữa rồi, đứa bé đó bị sốt cao quá ảnh hưởng đến đầu óc, vào mùa xuân của một năm sau đó nó đã ngã xuống mương chết đuối rồi. Còn một đứa con gái khác bà ấy đã mang cho người ta nuôi trong 60 năm qua, bây giờ ở bên cạnh chăm sóc bà ấy chỉ còn lại hai đứa con trai này." Biết bà ngoại Niệm Doanh tới tìm, Triệu Cẩn liên nhờ người điều tra cái gia đình ngược đời kia.
Có một số chỉ tiết hắn sợ nói ra sẽ khiến Tô Mai ghê tởm, nên chỉ tóm tắt giản lược nói một chút cho Tô Mai nghe.
Tuy đã giản lược bớt như thế nhưng Tô Mai nghe xong vẫn cau mày lại, đứa trẻ đầu tiên bị phát sốt đến hỏng cả đầu óc, lại rơi xuống mương... Nếu lúc ấy Lâm Kiến Nghiệp không đưa Niệm Doanh trở về thì có phải thằng bé cũng sẽ... Tô Mai giật mình khẽ rùng mình một cái, không dám nghĩ tiếp nữa.
"Bà ngoại của thằng bé làm vậy là có ý gì? Sẽ không chỉ là muốn để Niệm Doanh gặp mặt mẹ của nó đơn giản như vậy thôi chứ?"
Triệu Cẩn điều chỉnh lại tư thế: 'Sớm không tới muộn không tới, lại tới ngay lúc Niệm Doanh sắp tốt nghiệp đại học, ngoài việc muốn đòi tiền và lương thực ra thì còn làm gì nữa, có khi lại còn muốn em ấy đưa tiền dưỡng lão cho Tiền Tuệ Như ấy chứ, hoặc tốt nhất là em ấy đón hai đứa nhỏ kia về nuôi chúng nó luôn thì có."
Tiểu Du: "Anh năm của em lại không phải đồ ngốc..."