Chương 668: Mẹ ruột (2)
Chương 668: Mẹ ruột (2)Chương 668: Mẹ ruột (2)
Triệu Cẩn: "Em ấy không ngốc, nhưng lại không chịu đựng được bọn họ làm phiền đến tận cửa."
Sở dĩ tết nhất đến nơi mà lại mua vé xe đến bảo Niệm Doanh qua đó xử lý, còn không phải là sợ sau khi năm học kết thúc, bọn họ lại tìm đến trường học sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt sao.
Tô Mai nghe ngoài cửa có tiếng bước chân liền giơ tay vén rèm lên, sư phụ Uông bưng một cái nồi, trên lưng đeo một cái giỏ tre nghiêng người bước vào.
"Tiểu Cẩn đã cao lớn thế này rồi à?" Sư phụ Uông nhìn Triệu Cẩn cười nói: "Nếu như không phải gặp con ở nhà, thì ông cũng không nhận ra con đâu."
"Ông Uông." Triệu Cẩn nhìn chằm chằm vào cái nồi rồi vui vẻ nói: "Thơm quá đi! Đó là cái gì vậy ạ?"
Tiểu Du vội vàng mở cái tủ nhỏ ra, lấy than ra bỏ vào cái bếp lò đặt ở giường đất, để sư phụ Uông đặt nồi lên.
"Đây là nồi thịt dê." Sư phụ Uông đi vào đặt nồi lên lò than, bỏ giỏ tre đang đeo trên lưng xuống, bên trong là những lát thịt dê, thịt cá, cá viên luộc, sủi cảo trứng, thịt chiên giòn cực kỳ mỏng, *lá gai và mầm tỏi, cải thìa được rửa sạch sẽ, còn có giá đỗ, đậu phụ đông cùng với lê đông lạnh, hông đông lạnh nữa.
*Cây gai hay cây lá gai là loài thực vật có hoa thuộc họ Gai, là loài bản địa của Đông Á
Triệu Cẩn ngắt một cái lá cây gai ăn: "Thịt dê ở đâu ra thế? Nhà chúng ta nuôi sao?"
"Biết các anh sắp trở về nên hai ngày trước em đã mua một con dê đầu đàn từ trang trại nhà chú Dương." Tiểu Du Nhi bắt lấy cái tay đang duỗi về phía lá gai của Hoà Huyên, ngắt lấy một lá, nhai nhai rồi đút cho cô bé ăn. Da đầu Triệu Cẩn tê dại, vội vàng bế em gái tránh ra xa, trừng mắt nhìn Tiểu Du không thể tưởng tượng được nói: "Em trở nên không chú ý như vậy từ lúc nào thế, sao có thể cho Hòa Huyên của chúng ta ăn lại nước bọt của em được."
"A." Tiểu Hoà Huyên không chê một chút nào, há miệng nhỏ chờ được ăn.
"Con bé thích như vậy." Tiểu Du cười nói.
Triệu Cẩn nghẹn họng quay ra dỗ dành em gái nói: "Em đừng có ăn, nước bọt của anh bảy em bẩn chết đi được, để anh tư lấy cho em cái khác..."
Sư phụ Uông cười cười lấy cái tách trà có đậy nắp từ giỏ tre phía dưới ra, bên trong là trứng hấp ấm áp: "Cho con bé ăn cái này."
Triệu Cẩn duỗi tay nhận lấy, giơ cao lên không cho Hòa Huyên với tới, sau đó ôm cô bé đặt lên giường đất, ngồi xếp bằng bên cạnh ông Cố rồi cho con bé ăn.
Đứa nhỏ có chút thèm đồ ăn, không đợi cậu múc tới, liền duỗi tay bắt một nắm đưa vào trong miệng.
Cũng may là đã mang theo đi bộ một đoạn nên cũng không còn nóng lắm.
Triệu Cẩn luống cuống tay chân bỏ chén xuống, móc khăn ra lau mặt lau tay, và cả trứng hấp rơi trên người cho con bé.
Hòa Huyên nuốt một trứng hấp xuống, duỗi tay qua túm chặt chén nhỏ.
Nếu không phải cố lão tay mắt lanh lẹ đỡ lấy chén, nó đã kéo lê cái chén rồi.
Không lấy được cái chén nhỏ, hai mắt Hòa Huyên di chuyển nhanh như chớp, nhìn thấy mấy viên tròn sư phụ Uông đặt trên giường đất, duỗi tay chộp lấy một viên định bỏ vào miệng ăn.
Tiểu Du vội nắm lấy cổ tay của cô bé, giật viên tròn trong tay nó nhét vào trong miệng mình.
Hòa Huyên liền nhệch miệng, quay đầu lại kéo tay Triệu Cẩn, đánh đánh lên người Tiểu Du: "A -" "Muốn anh đánh nó hả?" Triệu Cẩn cười nói.
Tiểu nha đầu không ngừng gật gật đầu.
"Hôm nay anh giúp em đánh nó, có phải hôm nào đó em cũng muốn bảo nó đánh anh hay không?" Triệu Cẩn buồn cười chọt chọt lên mũi cô bé.
Hòa Huyên mờ mịt nhìn cậu, lại nhìn nhìn Tiểu Du, không hiểu gì cả.
Tô Mai đốt lửa lên vỏ cây bạch dương, dẫn lửa đốt than rồi đi vào phòng khách rửa tay.
Triệu Khác cất kĩ mấy món đồ đã mua, bỏ hành lý của Triệu Cẩn vào nhà, Tô Mai đứng ở cửa nhà chính lấy chổi điều quét lớp tuyết trên người anh, tiếp nhận hành lý đặt ở một bên, cầm lấy cái bao tay anh vừa mới cởi ra: "Có lạnh không?”
"Vẫn ổn." Triệu Khác xoay người dậm dậm lên tuyết ở cửa, liếc mắt nhìn sắc mặt cô: "Chuyện của Niệm doanh, tiểu cẩn nói cho em rồi chứ?"
Tô Mai gật gật đầu: "Chắc cũng đến lúc nên đến Băng Thành một chuyến rồi nhỉ?"
Triệu Khác "ừm" một tiếng, đổ nước trong bồn ra, rồi lại đổ nước ấm vào, rửa mặt.
Tô Mai âm thầm tính thời gian, niệm doanh đến Hoa Thành thể nào cũng phải mất sáu bảy ngày: "Em có chút không yên tâm, nếu không ngày mai gọi điện thoại cho chú xem sao..."
"Không cần, việc này cứ để cho nó tự mình xử lý." Bỏ khăn lông xuống, Triệu Khác dắt tay cô đi về hướng đông sương: "Hướng đạo sinh năm năm, đại học hai năm, chút chuyện này cũng không xử lý được, sang năm tốt nghiệp cũng khỏi cần học thêm cái gì nữa, trực tiếp trở về đây trồng trọt là được."
Tô Mai nắm chặt đầu ngón tay anh nhéo vài cái, bất mãn nói: "Thằng bé mới bao nhiêu tuổi chứ."
"Niệm Huy còn nhỏ hơn." Việc này nếu như rơi vào người Tiểu Hắc Đản, Triệu Khác tin tưởng, không đợi bà ngoại tìm được trường học cậu đã giải quyết xong rồi.
Đối phương tìm tới chắc chắn là muốn đòi tiền hoặc mưu lợi, việc này dễ xử lý, có thể một lân mua đứt hoặc là nắm nhược điểm để phản kích, bà ngoại của nó cũng không phải một đứa con nít, tùy tiện tìm một sai lâm của chú nó, bà nó còn chịu cho mẹ nó được sao?
Nói đi nói lại, hẳn là Niệm Doanh vẫn còn giữ hy vọng với mẹ đẻ của mình.