Chương 669: Mẹ ruột (3)
Chương 669: Mẹ ruột (3)Chương 669: Mẹ ruột (3)
Cởi giày rồi leo lên giường đất, Tô Mai bế Hòa Huyên lên, câm miếng mứt cho cô bé ăn.
Triệu Khác làm nóng bình sữa cho con bé uống, đứa nhỏ ngửi ngửi mùi thức ăn không ngừng tỏa ra từ trong nồi, giơ bàn tay nhỏ nhắn lên kêu “A a..."
"Con bé còn chưa nói được sao?" Triệu Cẩn cầm lấy bát nước chấm nhỏ do ông Uông đưa cho, cầm lấy đũa gắp thịt cừu: "Con nhớ rõ lúc Tiểu Du lớn tới tâm này đã biết kêu anh rồi."
"Hòa huyên,' Triệu Cẩn giơ miếng thịt dê trong tay lên: "Em kêu một tiếng 'anh, anh sẽ cho em ăn thịt."
"An -"
Triệu Khác trâm mặt xuống, làm sao cũng không nghĩ tới dạy con bé hơn một tháng, vậy mà tiếng đầu tiên con bé kêu không phải ba, không phải mẹ, lại là anh: "Hòa Huyền, gọi ba đi."
Hòa Huyên một chút cũng chẳng thèm để ý, chỉ trông mong nhìn chằm chằm miếng thịt dê trên đũa của Triệu Cẩn rồi nuốt nước miếng.
"Hòa Huyền, con gọi ba đi...'
Hòa Huyên duỗi tay đẩy gương mặt Triệu Khác đang sấn tới ra, nhìn Triệu Cẩn ân cần nói: "An An An..."
Trong lòng Tiểu Du xúc động vô cùng, không phụ công cậu từ lúc trở về đến giờ ngày đêm dạy dỗ, toại nguyên duỗi tay che mặt Triệu Cẩn lại, liên thanh đáp: "Ai ai ai ai chứ...'
"Em ai cái gì chứ?" Triệu Cẩn đẩy Tiểu Du ra, cả giận nói: "Người Hòa Huyên kêu chính là anh."
Tiểu Du không để ý đến cậu, chỉ đưa đũa gắp một chút thịt cá trong nồi đưa đến bên miệng Hòa Huyên: "Nếm thử xem nào, tươi lắm đó."
Hòa Huyên duỗi tay túm chặt chiếc đũa, ngậm vào trong miệng.
Triệu Khác giơ chiếc đũa đánh cho hai đứa con trai đứa một cái: "Nói bao nhiêu lần rồi, em gái không thể ăn ngọt mặn cay."
Triệu Cẩn che đầu lại, lẩm bẩm câu: "Lần đầu tiên nghe ba nói đấy."
Tô Mai cẩn thận cạy tay Hòa Huyên ra, lấy chiếc đũa ra đưa lại cho Tiểu Du, lấy khăn lau tay cho con bé, rồi đưa bình sữa cho nó: "Mau uống đi, bằng không hổ con trở vê sẽ cho nó tha con đi luôn."
"A ô -" Hòa Huyên ôm bình sữa há mồm kêu một tiếng.
"Đúng vậy, a ô sắp trở về rồi." Tô Mai nâng đáy bình lên ra hiệu cho con bé uống nhanh.
Hòa Huyên nhẹ buông tay ném bình sữa qua một bên, duỗi tay túm cọng hoa tỏi non ăn.
Cọng hoa tỏi non mới vừa cắt bỏ còn rất tươi, mang theo một vị cay nông đậm.
Ăn hai miếng, con bé liền muốn ôm bình sữa của mình uống ực ực vài ngụm.
Dùng cơm xong, thu dọn hết đồ đạc trên bàn, Triệu Cẩn mở rương hành lý ra, chia quà cho mọi người, có cái là do cậu mua, còn có quà do Lâm Niệm Doanh và Cố Đan Tuyết mua nữa, có hai phần khác là của Tần Thục Mai và Dụ Lan mua cho mẹ con Tô Mai.
Hòa Huyên nhận được nhiều quà nhất. Gồm có quần áo, búp bê, băng đô và phong bao lì xì do chú, ông, anh Sâm, anh Chương, chị Quân, ... tặng.
Con bé còn không hiểu ý nghĩa của bao lì xì, nhưng lại cực kỳ yêu cái đẹp, cầm quần áo để Tô Mai thay cho con bé, bắt đầu vớ lấy bông hoa cài vào quần áo và quấn ruy băng quanh cánh tay cho mọi người xem, khi mọi người vỗ tay thì cô bé cười rất vui vẻ. Ngày mồng ba năm mới, Lâm Niệm Doanh trở về với vẻ mặt mệt mỏi, tay xách vali nặng.
Tô Mai ôm con, đau lòng võ nhẹ vào lưng cậu: "Sao phải vội vàng như vậy? Con về không được thì thôi, đợi khi nào rảnh rỗi mẹ lại đưa Hòa Huyên tới trường học thăm con."
"Con muốn ăn món cá mẹ làm với bột."
Lời nói của Tô Mai nghẹn lại trong cổ họng: "Vào nhà chơi với Hòa Huyên một lát, mẹ đi ra phía sau chuẩn bị cho con."
"Được."
Cả người toàn mồ hôi, Triệu Cẩn không cho cậu chạm vào em gái: "Bên bếp lò có nước đó, đi tắm đi đã."
Lâm Niệm Doanh để sát mặt vào cẩn thận nhìn nhìn Hòa Huyên: "So với em tưởng tượng còn đáng yêu hơn."
"Đó là đương nhiên." Triệu Cẩn ôm Hòa Huyên kiêu ngạo nâng cằm: "Cũng không nhìn xem đây là em gái của ai."
"Em gái." Từ khi bắt đầu biết nói chuyện, Hòa Huyên thỉnh thoảng sẽ nói một từ.
Triệu Cẩn: "Kêu anh."
"Lạc."
Lâm Niệm Doanh sửng sốt: "Con bé sẽ gọi anhI"
"Tất nhiên." Triệu Cẩn đắc ý hất cằm: "Đêm đó anh trở về con bé liền gọi, ba bảo con bé gọi 'ba ba năm ngày, con bé mới có thể kêu 'ba' đó."
Khóe mắt Hòa Huyên đảo qua cửa, lập tức hưng phấn mà mở tay nhỏ ra: "Ba-"
Triệu Khác mặt mày giãn ra: "Ai! Hòa Huyên muốn gọi ba sao?"
"Ba. Triệu Khác duỗi tay bế con gái lên, giơ con châu chấu đan bằng rơm lên cho con bé chơi đùa, sau đó nhìn Lâm Niệm Doanh: "Con trở về sao không gọi điện thoại báo trước?”
"Con nghĩ tới thị trấn Giai thì sẽ gọi vê cho nhà, nào biết được khi xuống xe lửa thì vừa lúc gặp được chủ trang trại Dương qua đó để tiễn chiến hữu, con liền trực tiếp bị ông ấy kéo lên xe đưa về."
Triệu Cẩn: "Chủ trang trại Dương đưa con trở vê?"
"Vâng."
"Vậy người đâu?" Triệu Cẩn đứng dậy mở cửa sổ ra một cái bùng, hướng ra ngoài nhìn nhìn.
"Ông ấy còn có việc, vừa thả con xuống đã đi rồi."
Triệu Khác: "Bên kia nói như thế nào?"
"Bà ngoại có ý là muốn con tóm được người đàn ông kia, hung hăng tẩn cho hắn một trận, cho hắn một ký ức khó quên, sẽ không dám đánh mẹ con nữa. Con từ chối rồi."
"Vẫn còn chưa đến nỗi ngu lắm!" Triệu Cẩn khịt mũi.
Lâm Niệm Doanh đã là sinh viên của thành phố Bắc Kinh, lại là quân nhân dự bị của quân bộ, ra tay đánh người, chưa kể người bị đánh còn là cha dượng của nó, bất kể là vì nguyên nhân gì, tiền đồ của nó nhất định sẽ phải chịu ảnh hưởng, nghiêm trọng một chút thì quân trang trên người cũng đừng nghĩ tới nữa.