Chương 670: Tư tưởng (1)
Chương 670: Tư tưởng (1)Chương 670: Tư tưởng (1)
"Con không đồng ý với bà, cho mẹ hai lựa chọn, một là ly hôn với người đàn ông kia, con giúp mẹ đổi một công việc khác, để bà ấy chuyển sang huyện nhỏ bên kia làm việc, dẫn theo hai đứa nhỏ đi nơi khác sống. Hai là con cho bà 500 đồng, mua đứt máu mủ tình thân giữa hai người, cả đời không qua lại với nhau nữa."
Triệu Cẩn nhướng mày: "Con sắp xếp cho bà ta thế nào rồi?"
Đôi mắt Lâm Niệm Doanh nặng nề: "Bà ấy chọn cái thứ hai, muốn hai ngàn đồng tiên, một tấm phiếu máy giặt tự động, một tấm phiếu TV-"
"Hai ngàn đồng tiền...' Triệu Khác cong cong môi: "Tiền lương hưu của ba con dư lại."
Vành mắt Lâm Niệm Doanh đỏ lên, cắn chặt môi nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Mùng một tết, tộc trưởng Vương chỉ dẫn mọi người đi đập băng thả lưới, vớt được mấy ngàn cân cá tươi, nhà Tô Mai được chia mấy trăm cân.
Tô Mai cán sợi mì, sư phụ Uông chọn bốn con cá trê lớn, sau khi giết thì bôi ớt băm đã được làm từ hồi cuối thu lên rồi cho vào nồi chưng. Còn phần của Hòa Huyên, sư phụ Uông mổ bụng cá hồi, cho thêm hành gừng để khử đi mùi tanh, lại cho vào một ít nước tương do chính mình làm.
Tô Mai cắt mì xong thì ném vào trong nồi lấy đũa khuấy lên, sư phụ Uông cắt và rửa sạch rau xanh, chờ Tô Mai vớt sợi mì ra, nhân lúc nước lèo còn nóng, thì cho một lát cá lên trên, cho thêm rau xanh lên nữa là hoàn thành.
Trong nhà cũng đã lâu chưa ăn mì, bây giờ ăn lại thì lại có chút không dừng đũa được.
Hòa Huyên ngồi ở bên cạnh Triệu Khác, tách đôi đũa nhỏ ra, ăn một miếng, tò mò liếc mắt đánh giá Lâm Niệm Doanh, thấy cậu ăn xong rồi còn đi lấy thêm, thì nóng nảy: "A-" Tô Mai lấy cái muỗng nghiền nát thịt cá và mì trong chén nhỏ, đút đồ ăn cho bé: "Đó là anh năm, chiếc khăn hồng sa mà con thích nhất kia chính là do anh ấy mua cho con đấy, Hòa Huyên nuốt đồ ăn trong miệng xuống, gọi anh trai đi."
Hòa Huyên nhai nuốt đồ ăn, há miệng cho Tô Mai xem: “A -"
Mặt mày Tô Mai vui vẻ, khen: "Hòa Huyên giỏi quát"
Hòa Huyên nhếch miệng nhỏ cười cười, quay đầu nhìn về phía Lâm Niệm Doanh, sau đó lại nhìn nhìn Triệu Cẩn và Du Nhi ở đối diện, chỉ vào hai người bọn họ nói: "Rồi, rồi."
Ý bé là đã có hai người anh trai.
Triệu Cẩn và Tiểu Du đáp lời gỡ thịt non ở bụng cá đút cho cô bé.
Tô Mai nhắc nhở nói: "Đó cũng là anh trai, đừng quên gọi anh đấy."
Hòa Huyên nuốt thịt cá trong miệng xuống, bò đến trước mặt Lâm Niệm Doanh, há to miệng "A" một tiếng.
Lâm Niệm Doanh cẩn thận múc muỗng nước lèo lấy thịt cá đút cho bé.
Hòa Huyên hưởng thụ mà híp híp mắt, mặt giãn ra cười nói: "Rồi."
"Ôi!" Lâm Niệm Doanh cũng không vội ăn, chọn thịt cá ở những chỗ không bị dính ớt băm đút cho cô bé.
Tô Mai đem chén nhỏ đưa cho cậu, để cậu đút, còn mình thì bưng bát mì lên ăn.
Lâm Niệm Doanh duỗõi tay nhận lấy, cẩn thận nghiền nát thức ăn trong chén, đút cho bé hai ba miếng, lại múc cho bé một muỗng nước lèo.
Hòa Huyên được cậu chăm sóc thoải mái, sau một bữa cơm thì đã quen thuộc với cậu rồi.
Tô Mai thu dọn phòng bếp, nấu hai nồi nước lớn, nhận lấy Hòa Huyên để cậu đi đến phòng sau tắm rửa thay quần áo. Lâm Niệm Doanh cầm quần áo đi tắm rửa, Triệu Cẩn nhân cơ hội đem chuyện cậu ấy cho mẹ mình hai ngàn tệ và hai tấm phiếu nói cho Tô Mai.
Người một nhà đều ở đây, ông Cố, sư phụ Uông và dì Trà thật ra đều cảm thấy đưa số tiền này rất đáng giá, cắt đứt tất cả quan hệ, cũng đỡ phải lo lắng bên mẹ đẻ cậu thường xuyên tìm tới cửa khiến người khác ngột ngạt. Hơn nữa, dù sao thì người ta cũng là người đã đưa Lâm Niệm Doanh đến với thế giới này, cô ta không nói đến huyết mạch thân tình, nhưng mình thì lại không thể không nhớ ơn. Dùng tiên mua ân mua nghĩa, dù thế nào cũng không lỗ.
Tô Mai lại không lạc quan như vậy, tưởng rằng một bức thư đoạn tuyệt đã có thể khiến Lâm Niệm Doanh đoạn tuyệt sạch sẽ với bên kia sao? Năm đó khi Tiền Tuệ Như tái giá quyết tuyệt như thế nào, khi ném Niệm Doanh cho Lâm Kiến Nghiệp đã mang vẻ mặt gì, bây giờ không phải cũng tìm tới cửa làm phiên hay sao?
Hơn nữa khi cô ta tái giá đã mang đi tiền cứu trợ và của hồi môn của đồng chí Lưu Anh, tổng cộng cũng gần cả vạn tệ đấy, nhưng lúc này mới có mấy năm, ngoại trừ một thân bệnh tật, cộng thêm hai đứa nhỏ thì cô ta còn lại cái gì? Hai ngàn tệ này cô ta có thể giữ được sao? Hoặc là nói có thể cho cô ta tiêu được mấy năm? Hết rồi thì sao? Có phải lại muốn tìm tới đây nữa hay không?
Lâm Niệm Doanh tắm rửa đi ra, ông Cố, sư phụ Uông và dì Trà đưa bao lì xì cho cậu: "Tiền mừng tuổi."
Tiền mừng tuổi chẳng qua chỉ là một cách nói thôi. Nói trắng ra thì đây chính là tiên trợ cấp.
Tô Mai cũng đưa cho cậu một cái, bên trong chính là sổ tiết kiệm.
Sổ tiết kiệm cứng rắn, cảm giác sờ lên không giống với hai bao lì xì còn lại. Trong lòng Lâm Niệm Doanh sửng sốt, mở ra nhìn, quả nhiên: "Dì nhỏ, con không cần đâu."
"Tên trên sổ tiết kiệm chính là tên của con, cái này vốn là tiết kiệm cho con, chẳng qua là đưa cho con trước thôi."
"Vậy, vậy hiện giờ cũng không cần phải đưa cho con sớm như vậy."
"Tiên con đưa cho mẹ con, lấy từ đâu ra?"
Lâm Niệm Doanh ngượng ngùng mím môi: "Chú cho con, thoả thuận cũng là chú ấy và ông Phương cùng ký với con."
Ông Phương?
Ông Cố suy nghĩ một chút: "Phương Đông Thăng?"
"Đúng."
Ông Cố yên tâm vuốt vuốt chòm râu, Phương Đông Thăng là bộ trưởng bộ vũ trang ở Hoa Thành, có ông ấy ở đó, sau này đối phương có không muốn thừa nhận nội dung trong thoả thuận hoặc là muốn lật lọng, cũng phải cân nhắc một chút.
Tô Mai: "Cầm đi, đem số tiền còn dư trả lại cho chú con."