Chương 671: Tư tưởng (2)
Chương 671: Tư tưởng (2)Chương 671: Tư tưởng (2)
Lâm Niệm Doanh chần chờ, gật gật đầu, cất sổ vào trong ba lô, rồi mở va li mình mang về ra, cầm hộp gỗ đàn đưa cho Tô Mai: "Ông tộc trưởng và chú chuẩn bị trước đồ cho lễ chọn đồ vật đoán tương lai của Hòa Huyên."
Hòa Huyên vừa nghe là cho mình, lập tức tránh khỏi cái ôm của Triệu Cẩn bò qua.
"A a...' Hòa Huyên kêu lên vỗ vỗ hộp, ý bảo Tô Mai giúp bé mở ra.
Chiếc hộp phân thành ba tầng lớn, vừa, nhỏ giống như bảo tháp vậy, tầng trên là con dấu của nhà in của Lưu gia, nhà in sớm đã bị giải phóng rồi, cái được tặng chính là một tưởng niệm mà thôi.
Tô Mai lấy con dấu ra cho cô bé xem: "Hòa điền ngọc, chữ triện văn, chữ này là Lưư, chữ này là gia, hai chữ này là nhà in, nhà in Lưu gia, Hòa Huyên nhớ chưa?”
Hòa Huyên nhận lấy con dấu rồi nhìn nhìn, há mồm cắn một cái: "Phi phi..." Không thể ăn được, hương vị kỳ quái, còn không cắn được nữa.
Ném con dấu, Hòa Huyên lại vỗ vỗ hộp, ý bảo mẹ bé mở ra tầng thứ hai.
Triệu Cẩn nhặt con dấu lên nhìn, đặt trên giường sưởi.
Lâm Niệm Doanh cười, rót chén nước để cô bé súc miệng.
Hòa Huyên ngậm nước rồi nuốt xuống.
Lâm Niệm Doanh bất đắc dĩ đặt cái ly xuống, lấy khăn lau miệng cho cô bé.
Đẩy Lâm Niệm Doanh ra, Hòa Huyên nhìn về phía tầng thứ hai mà Tô Mai đang mở ra kia.
Tầng thứ hai có ba ngăn, lần lượt là tiền phương khổng* được làm bằng vàng, bút trúc tím và một quyển sách.
*Một loại đồng tiền cổ của Trung Quốc. Khoé mắt của ông Cố đảo qua tên của quyển sách, trong lòng cả kinh: "Đưa cho ông xem."
Nói rồi lấy khăn lót trên tay cầm qua, cẩn thận đặt sách trên giường sưởi, nhẹ nhàng vuốt ve mặt trên của dòng chữ to thếp vàng: Cửu chuyển kim châm) , phần trước nói vê châm cứu dưỡng nhan, phần sau nói về châm cứu y bệnh.
Ông cũng chỉ mới được nghe về cuốn sách này trong truyền thuyết, vẫn luôn không tìm được, không ngờ vậy mà lại ở trong tay của người Lưu gia.
Hòa Huyên không có hứng thú với sách, mắt liếc nhìn xem xét, liền dừng lại ở chỗ đồng tiền, vàng tươi thật đẹp, con bé cầm lấy, le lưỡi muốn liếm một miếng, nếm thử hương vị của nó.
Lâm Niệm Doanh vội đưa tay ngăn lại, đầu lưỡi của Hòa Huyên chạm vào tay của Lâm Niệm Doanh, theo bản năng há mồm cắn xuống.
"Hòa Huyên!" Tô Mai giơ tay lên: "Sao con lại cắn người khác, nếu còn có lần sau, mẹ sẽ phạt con đấy."
Giương tay là muốn đánh người, cái này Hòa Huyên biết, vội vàng bò lên trên giường sưởi, trở tay bưng kín mông nhỏ của mình: "Không, không..."
Tiểu Du nhìn thấy liền bật cười: "Hòa Huyên, em ngồi yên đừng động đậy, mẹ sẽ không đánh được đến mông của em, em làm như vậy, không phải là đang muốn đưa mông cho mẹ đánh sao?”
Hòa Huyên: "Ngoan."
Tô Mai duỗi tay bế cô bé lên: "Biết là con ngoan rồi, cũng không phải con cố ý muốn cắn anh năm, mẹ không đánh con, con nói xin lỗi với anh năm của con đi."
"Không, không..." Hòa Huyên nóng nảy, cô bé muốn nói xin lỗi, nhưng vừa há miệng, lời nói ra đều là: "Không không...'*
*Xin lỗi trong tiếng Trung là "X‡*##", còn không là "ZE", là chữ nằm ở giữa "X‡ZRE hit "Đừng nóng vội." Tô Mai vuốt vuốt lưng trấn an cô bé: "Đừng nóng vội, mẹ biết, Hòa Huyên muốn nói xin lỗi với anh."
"Ưm, ưm..." Hòa Huyên vội gật gật đầu nhỏ.
"Không sao." Lâm Niệm Doanh nhìn cảnh tượng trước mắt này, không khỏi nghĩ tới hai bé trai chạy đến trước mặt hắn đòi kẹo ở Hoa Thành, đứa lớn vì một viên kẹo mà tay đấm chân đá với đứa nhỏ, đứa nhỏ ra sức càng tàn nhẫn hơn, đánh ngã đứa lớn, đè lên người đối phương vừa cào vừa bấu.
Mà mẹ cậu nửa ngồi dựa vào đầu giường, lại nhìn như không thấy, dường như chuyện này là chuyện bình thường tập mãi thành thói quen, chỉ hỏi cậu, dì nhỏ cho cậu bao nhiêu tiền tiêu vặt một tháng, một năm làm cho hắn mấy bộ quần áo, ăn uống có khác biệt với anh em nhà họ Triệu, với Tiểu Hắc Đản hay không.
Trước khi trở về, ông tộc trưởng kêu cậu qua nói chuyện, trong lời nói đều là: cậu có thể có được như ngày hôm nay, không thể không kể đến lời nói và việc làm mẫu mực của dì nhỏ và chú Triệu.
Khi đó trong lòng cậu ít nhiều cũng có chút không cho là đúng, tính ra cậu ở nhà chỉ được có hai năm, còn không bằng một nửa thời gian ở đội hướng đạo sinh nữa.
Nếu nói về phẩm cách, khí chất được dưỡng thành, vậy khẳng định là nhờ công lao của huấn luyện viên và giáo viên sao?
Nhưng nếu trong thời gian trước không có dì nhỏ và chú Triệu chăm sóc và bồi dưỡng, cậu có thể tiến vào đội hướng đạo sinh sao?
Đó là vì ba và bà nội có quan hệ rộng, nếu không vì có dì nhỏ ở bên bầu bạn cậu sẽ trở nên yếu đuối, sẽ không nỗ lực cố gắng cải thiện trong các lớp văn hoá với Triệu Cẩn, không cùng chú Triệu vào quân đội rèn luyện thân thể, không thể ghi nhớ những kiến thức về kinh tế trao đổi trong lời nói của dì nhỏ, cũng không có cơ hội được phó sư trưởng Dương để mắt tới.
Nghĩ đến hai người em trai cùng mẹ, rồi nhìn lại cậu của hôm nay, Lâm Niệm Doanh một lúc thì thẹn thùng, lúc lại cay chát, cảm xúc thay đổi lên xuống, sắc mặt phức tạp khó hiểu.