[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 672 - Chương 672: Tư Tưởng (3)

Chương 672: Tư tưởng (3) Chương 672: Tư tưởng (3)Chương 672: Tư tưởng (3)

"A-" mới vừa cắn anh trai, Hòa Huyên còn có vài phần áy náy, mở ra tầng thứ ba, lấy cái bàn tính vàng bên trong ra, ôm lấy đưa cho Lâm Niệm Doanh xem.

Lâm Niệm Doanh phục hồi tinh thần, nhận lấy bàn tính, bình phục tâm tình, cẩn thận dạy cho cô bé các phép tính cộng trừ đơn giản.

Tô Mai xem xong đồ vật, đóng hộp gỗ đàn lại, nhìn Lâm Niệm Doanh đã thả lỏng mặt mày, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.

Lúc này cậu Lưu và ông tộc trưởng đưa cho Hòa Huyên những thứ này, chưa chắc không phải là đang bù lại thay cho Niệm Doanh, dù sao thì cậu cũng không có quan hệ máu mủ gì với cô giống như Tiểu Hắc Đản.

Đây là sợ cậu đến chỗ của mẹ mà lại không có chào hỏi gì, thì trong lòng sẽ không thoải mái đi.

Buổi tối, sau khi dỗ Hòa Huyên ngủ, Tô Mai nghiêng mình dựa vào giường sưởi, nhìn Triệu Khác bận rộn dọn tro thêm củi.

Triệu Khác xong việc, đi ra ngoài rửa tay rồi quay trở vào, rót ly trà hoa cúc đặt vào trong tay cô: "Lo lắng cho Niệm Doanh sao?"

"Ừm"" Tô Mai nâng ly lên miệng uống: "Trước khi trở về, cậu và ông tộc trưởng hẳn là đã nói chuyện với thằng bé, buổi chiều em thấy nó có chút khác lạ, khi ở chung cũng cảm thấy có khoảng cách, thằng bé như thế này chính là đang coi mình là khách rồi. Ngày mai anh bớt chút thời gian nói chuyện với thằng bé đi."

"Nó còn làm ra vẻ." Triệu Khác xuy một tiếng, nói: "Cậu và ông tộc trưởng nói nó không đúng sao? Người đã lớn như vậy, người trong nhà mong sau hai học kỳ nó sẽ trở về ăn tết, kết quả thì sao, vừa tới đã muốn đi. Còn có, Hòa Huyên không phải là em gái nó sao? Không nhớ chúng ta thì thôi đi, em gái đã sinh ra cũng gần một năm rồi, nó cũng không muốn nhìn thấy?" Tô Mai nghẹn lời, nhưng cũng có thể hiểu được sự tức giận của Triệu Khác, anh thật sự coi Tiểu Hắc Đản và Lâm Niệm Doanh là con của mình, nhưng sau đó mới phát hiện, ở trong lòng Lâm Niệm Doanh, cả một nhà bọn họ, có lẽ còn không bằng tin tức không biết là thật hay giả của mẹ đẻ nhà người ta.

"Sao anh lại nghĩ như vậy, chúng ta vẫn đang còn tốt đẹp, mẹ thằng bé không phải nói là bệnh sắp chết rồi sao. Thằng bé chỉ là mềm lòng..."

"Được rồi, em đừng nói giúp cho nó nữa. Cũng đã 16 tuổi rồi, trong lòng đã tự biết cân nhắc nặng nhẹ rồi." Mẹ đẻ bệnh nặng, đúng là nên đến thăm. Triệu Khác cũng không phải không thể hiểu, có điều hiểu là một chuyện, trong lòng không thuận theo lại là một chuyện khác.

Vợ anh lo cho nó ngày đông mà phải ngồi xe lửa về, sẽ ăn không ngon ngủ không yên, sợ nó đến đó lại chịu phải đả kích gì, lại gây gỗ với cha dượng, lo đến mức mấy đêm liền đều ngủ không ngon giấc. Còn nó thì sao? Có nhớ tới việc gọi điện thoại về nói một tiếng trước không?

Nếu không phải chú và ông tộc trưởng nói nó một trận, thì khi ký xong thoả thuận có phải nó sẽ trực tiếp quay trở vê Bắc Kinh luôn hay không?

Mặt mày giãn ra, Triệu Khác cầm lấy cái ly trên giường sưởi, cẩn thận chuyển con gái qua một bên, giở chăn leo lên giường rồi nói: "Ngủ đi, đừng lo lắng, ngày mai anh bảo đảm sẽ nói chuyện đàng hoàng với nó."

Triệu Khác bảo là nói chuyện chính là sáng sớm gọi người ta dậy, đi theo bọn họ ra vùng ven sông tuần tra trước, sau đó trở về so chiêu, cuối cùng thì ngược đãi hết lần này đến lần khác.

Trực tiếp làm cho mặt mũi của Lâm Niệm Doanh bầm dập, đi đứng khập khiễng.

Nhưng mà hiệu quả cũng rất tốt, cảm giác xa cách trên người Lâm Niệm Doanh đã không còn nữa, khi ở cùng với mọi người cũng trở nên tự nhiên và nhiệt tình hơn. Triệu Khác thì sao, một bụng tức giận cũng không còn nữa, ngược lại bắt đầu đau lòng cho thằng bé, nghĩ đến bọn trẻ hôm nào đó sẽ lại phải rời đi, bằng không thì dẫn theo chúng nó vào núi săn lợn rừng, để đầu bếp Giang giúp bọn chúng giết heo làm đồ ăn, lại làm cho chúng nó chút thịt khô, thịt kho nước tương, thịt viên, lá vừng, thịt heo hấp,.......

Tháng năm dòng sông đã tan băng, tuyết trên đất liền cũng tan ra, Triệu Khác chọn hai người, một bên cày ruộng gieo giống, một bên cầm tay dạy bọn họ mở máy kéo. Sau khi toàn bộ số đất khai khẩn năm trước đã trồng xong, anh dẫn theo hai người, lại khai khẩn hơn ba trăm mẫu đất hoang, trồng ngô và lúa mì.

Tháng sáu, Triệu Cẩn, Lâm Niệm Doanh tốt nghiệp, một người vào Hướng đạo sinh làm huấn luyện viên, một người vào bộ phận tài vụ làm kế toán.

Tháng tám, vệ binh và sinh viên H hưởng ứng kêu gọi, tổ chức theo dây chuyền cả nước. Nhân số đông, phạm vi rộng, vô tiền khoáng hậu.

Đâu tháng chín, phía trên thông báo, các nơi có chuỗi vệ binh, sinh viên H được miễn phí đi xe, nhà nước trợ cấp phí sinh hoạt. Nói cách khác, phương tiện di chuyển, thức ăn của chuỗi này đều không cần tiền.

Oa, còn có chuyện tốt đến mức này!

Vì thế, các sinh viên đại học, học sinh trung học, và học sinh tiểu học đều được nghỉ học, vui mừng phấn chấn gia nhập vào dòng chảy của chuỗi, nâng cao tri thức, khám phá thế giới.
Bình Luận (0)
Comment