Chương 674: Lúc đầu (2)
Chương 674: Lúc đầu (2)Chương 674: Lúc đầu (2)
Hỗn loạn đã bắt đầu, sau này nếu muốn chạy ra ngoài chơi như vậy thì phải chờ tới mười năm sau, bây giờ đi ra ngoài, mở rộng tâm mắt cũng tốt.
Chỉ có một chỗ, Tô Mai nhắc nhở: "Phải tôn trọng giáo viên, bất cứ lúc nào chỗ nào, cũng không được khinh thường họ."
Tiểu Du nghe lời này cái hiểu cái không.
Cuối năm, các trường học lớn ngoại trừ cái biển báo chữ lớn che trời lấp đất, thì đến nửa người đi học cũng không có, không xảy ra chuyện gì, Tô Mai cũng không tiện nhiều lời.
Phủi sạch bụi trên người, Tô Mai bế Hòa Huyên đang ngước khuôn mặt nhỏ nhìn qua, rút quả cà chua bị cô bé gặm đến mức nước sốt giàn giụa ném cho gà con ăn, lấy nước ấm tắm cho cô bé, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Tô Mai gỡ kẹp tóc trên đầu cô bé xuống, lại cài Trùng Thiên Pháo lên cho cô bé một lần nữa, không cài kẹp tóc nữa."Anh nhỏ mua kẹp tóc cho Hòa Huyên sao?"
"Ừm, đẹp."
"Đúng vậy, đẹp." Tô Mai cười nói: "Không có ai xinh đẹp bằng Hòa Huyên của chúng ta."
Ngũ quan của đứa nhỏ này là dung hợp từ những ưu điểm của cô và Triệu Khác, tinh xảo đáng yêu, đôi mắt đen bóng linh động, người già trẻ nhỏ ở trấn trên không ai không thích cô bé.
Bộ quần áo đang mặc trên người này là bộ Bách Gia do mọi người may trong lúc rảnh rỗi. Đương nhiên, đây chỉ là một cách nói, dù sao thì cả trấn bọn họ cộng lại cũng mới hơn hai mươi hộ (hai năm nay được phát nhiều thêm mấy hộ ).
Tô Mai vuốt xuôi tóc mái cô bé: "Trưa nay Hòa Huyên muốn ăn gì?"
"Thịt thịt.” Điểm này thật sự cực giống Tiểu Hắc Đản.
"Thịt gì nào?” Tô mai cười nói.
Hòa Huyên nghĩ nghĩ: "Thơm thơm."
Đó chính là thịt kho tàu béo mà không ngán.
"Được, mẹ đi làm cho con, con chơi với ông nội một lát được không?” Dì Trà đang sửa sang lại các loại trứng chim được đẩy về bằng xe kéo hai bánh.
"Được." Hòa Huyên ngoan ngoãn nói.
Tô Mai để Hòa Huyên vào xe nhỏ, đẩy đến trước mặt ông Cố, vén ống tay áo, lấy rổ nhặt mười mấy trứng chim: "Tiểu Du, con muốn ăn cái gì?"
"Có cá nheo tươi không mẹ? Con muốn ăn cá nheo hầm cà tím."
"Nhà mình không có." Tô Mai buông rổ đi ra ngoài nói: "Để mẹ đi hỏi một chút."
Người dân trong trấn còn chưa hoàn toàn thay đổi cuộc sống từ bắt cá săn thú sang trồng trọt, hơn nữa lúc này đúng là lúc nhà nông nhàn hạ, nhưng mỗi ngày đàn ông vẫn cứ theo lẽ thường chèo thuyền ra sông, vác thương vào núi.
Tô Mai đi đến hai nhà, xách về một con cá nheo nặng gần mười cân, hai con gà rừng và một con thỏ.
Giữa trưa Tô Mai nấu rượu, chưng cơm tẻ, sư phụ Uông là bếp trưởng, làm món thịt kho tàu mà Hòa Huyên thích ăn, cá nheo hầm cà tím mà Tiểu Du muốn ăn, xào thịt thỏ cay mà Tô Mai thích ăn, hầm con gà rừng, làm nước tương chấm đồ ăn, làm cho Hòa Huyên món canh trứng.
Thịt kho tàu hâm mềm, Tô Mai lấy chén nhỏ xúc một muỗng cơm, gắp hai miếng thịt kho tàu, múc ba muỗng nước canh khuấy đều rồi đút cho Hòa Huyên ăn, đứa nhỏ ăn một miếng rồi lại thêm một miếng.
Ăn xong một muỗng cơm, lại chỉ vào thịt muốn ăn thêm.
Tô Mai sờ sờ bụng cô bé, hỏi ông Cố: "Chú, buổi sáng có cho con bé uống sữa không?”
"Không có, có thể cho nó ăn thêm một miếng thịt nữa."
Triệu Khác giơ tay lấy cơm cho Tô Mai, sau đó lại chọn một miếng thịt mỏng gắp cho cô bé, rồi lại múc thêm hai muỗng canh.
Hòa Huyên chê miếng thịt mà ba bé gắp đến quá nhỏ, phông má, duỗi tay muốn lấy một miếng lớn hơn.
Triệu Khác lấy đũa nhẹ nhàng gõ lên mu bàn tay của cô bé: "Không lễ phép, con lấy như vậy thì mọi người làm sao ăn được nữa?"
Hòa Huyên mở tay nhỏ cho ba xem/'Rửa sạch."
Triệu Khác chỉ chỉ vệt nước miếng mà bé vừa lau dính trên tay.
Hòa Huyên rụt tay lại, vội vàng lau lên quần áo.
Triệu Khác cong môi, gắp một đũa thịt ở bụng cá bỏ vào chén nhỏ của bé: "Đừng chỉ ăn thịt không, nếm thử cá đi, ông Uông của con hầm đấy, vừa tươi vừa ngon."
Chỉ cần là đồ ăn ngon, ai đưa Hòa Huyên cũng không cự tuyệt, nghe vậy lập tức mở miệng ra.
Tô Mai nghiền nát thịt cá trộn với cơm đút cho cô bé, đứa nhỏ được ăn nên hài lòng, gật đầu nhỏ hạnh phúc híp híp mắt.
Chỉ ăn thịt cũng không được, Tô Mai gắp hai đũa cà tím, cà tím hút nước sốt của thịt cá, chẳng những tươi ngon mà còn được hầm mềm, trộn cơm ăn cũng rất ngon.
Cơm nước xong, dọn dẹp xong phòng bếp, Tô Mai lấy khăn lông lau tay với mặt cho cô bé, lại rót nước ấm cho cô bé súc miệng, sau đó mang theo cô bé vào phòng ngủ.
Buổi trưa mỗi ngày, đứa nhỏ phải ngủ hơn một giờ, đặt con lên giường sưởi, Tô Mai vừa quạt cho bé, vừa nhẹ nhàng vỗ bụng nhỏ của bé, cười nói: "Trông tròn thế này, có giống quả dưa gang trong đất không?"
Hòa Huyên sờ sờ theo, phân biệt rõ rồi nói: 'Dưa hấu."
"Con muốn ăn dưa hấu sao?"
"Ưm." Hòa Huyên vừa chơi đùa với hai chân nhỏ vừa nói.
"Chờ con ngủ dậy lại ăn."
Xoa xoa mắt, Hòa Huyên gật gật đầu, lát sau liền ngủ thiếp đi.