Chương 737: Biến cố (3)
Chương 737: Biến cố (3)Chương 737: Biến cố (3)
Đó là trước đây quân đồng tử nhận thức những người đó, cũng bởi vì mấy năm nay gắn bó cảm tình chính là đội trưởng, đối với tiểu Cẩn càng thêm ưu đãi.
Hơn nữa tính chất công tác của hai người lại khác nhau, một cái là đi ở trước đài, một cái ẩn ở phía sau màn, Triệu Cẩn là một giảng viên ở điểm thu nhận dùng người sử dụng khẳng định muốn so với Lâm Niệm Doanh càng có quyền lên tiếng hơn. Thử nói xem, nhà ai mà không có con cháu, có đứa bé nào không nghĩ đến chuyện sẽ tham gia quân ngũ, ai mà không nghĩ tiến vào đồng tử quân, cứ như vậy, giao hảo với ai còn cần phải nói sao?
Giang Thạc có thể nghĩ đến việc này, Tô Mai bình tĩnh lại lý trí như vậy tự nhiên cũng sẽ nghĩ đến, nhận lấy Lâm Niệm Doanh đưa đến ly nước, nhấp một ngụm trà, Tô Mai chỉ đến chỗ đối diện: "Ngồi đi, dì hỏi con một câu?"
"Dì cứ hỏi ạ?"
"Lúc trước con vì cưới Cố Đan Tuyết tự nguyện từ bỏ công tác đồng tử quân, xin đi Tây Bắc. Mới vừa rồi, dì đã bảo đội trưởng Giang đổi cho con thành tỉnh Vân Nam, nhưng lúc này, dì lại không nghĩ cho con đi đến đó nữa. Niệm Doanh, dì hỏi con, con có suy nghĩ tiến vào đội đặc chiến không?"
Lâm Niệm Doanh nắm cái ly đầu ngón tay run rẩy: "Con có thể đi sao?"
"Vì sao lại không thể?" Tô Mai kéo nắm lấy bàn tay của cậu, nhìn cậu cười nói: "Con trai của dì dạy ra có chỗ nào kém cỏi chứ, đừng nói là đội đặc chiến, nếu so ra con với mấy vị viên cảnh vệ kia cũng đủ quy cách nữa kìa, không tin đợi anh tiểu Cẩn của con quay trở lại, con cùng anh con đấu với nhau mà xem, xem có thể ấn anh con ở dưới bùn hay không."
Trong đầu Lâm Niệm Doanh lập tức có hình ảnh đó hiện ra: "Ha ha... Được, chờ anh trở về con nhất định sẽ ấn anh ở dưới bùn ha ha..."
Tô Mai nhìn Lâm Niệm Doanh thoải mái cười to, trong lòng lại nói không nên lời cảm thấy chua xót, hai đứa nhỏ đều ưu tú như nhau đi ra ngoài cùng nhau, nhưng lại vẫn luôn bị người ta đem ra so sánh, trong lòng làm sao sẽ không có cảm giác sai lầm, là do cô sơ ý: "Muốn đi đội đặc chiến sao?"
"Dì, con muốn đi bộ đội không quân."
Tô Mai sửng sốt, nhớ tới mơ ước của Niệm Doanh khi còn nhỏ, sẽ trở thành một người giống như ba cậu vậy, là phi công không quân.
"Tốt lắm!"
Cùng ngày đã muộn, sáng sớm hôm sau, Tô Mai đưa theo Lâm Niệm Doanh đi trụ sở của viện hàng không, chào hỏi cựu thượng cấp của lâm hồng quân, hiện nay đã thăng chức thành tư lệnh Hoàng Chính Tường, thì ra là Hoàng Chính Trường.
Ngân ấy năm hai nhà vẫn luôn không có chặt đứt liên hệ, Lâm Niệm Doanh ngày lễ ngày tết cũng có tới cửa chào hỏi, chỉ là lần này, Tô Mai đặc biệt coi trọng, chẳng những trang điểm nhẹ, còn mang theo một củ nhân sâm quý.
Hoàng Chính Tường cũng rất coi trọng, cùng vợ đã chờ ở nhà từ sớm, anh ta sau khi thăng chức mới mơ hồ ngộ ra, chỉ là còn chưa có xác định, khi thấy Tô Mai mang theo đồ vật cùng Giang Thạc đi theo ở bên cạnh, còn có cái gì không rõ nữa.
Giang Thạc hôm nay không có trang điểm dịch dung, vừa mới nhận được tin tức, vị kia tưởng cùng chị dâu gặp mặt, bên này vừa kết thúc, bọn họ vội đi qua liền. Sau khi vào nhà, không đợi Tô Mai mở miệng, Giang Thạc đã mở miệng nói trước, nói rõ ý đồ đến đến đây.
Lâm Niệm Doanh thân thể tố chất thập phần vượt qua thử thách, lại là sinh viên ưu tú, đem đến chỗ nào đều là cướp muốn nhân tài, Hoàng Chính Tường tự nhiên không có gì từ chối, chỉ là có một chút suy nghĩ, bởi vì chuyên ngành không đúng, tính chất công tác lại bất đồng, nếu muốn vào bộ đội không quân, thì Lâm Niệm Doanh phải bắt đầu lại từ đầu.
Điểm này Lâm Niệm Doanh cùng Tô Mai đều không có ý kiến nào. "Vậy được thôi, ngày mai tới báo danh đi."
Khi nói chuyện, con gái nhỏ của Hoàng Chính Tường nhảy nhót chạy tiến vào: "A Di, anh Niệm Doanh, hôm nay sao anh lại rảnh rỗi đến đây, không phải đi làm sao?"
"Vi Vi." Vợ của Hoàng Chính Tường vẫy tay ra hiệu cho con gái của mình: "Vị này chính là dì của anh Niệm Doanh, mau chào dì đi."
"Con biết dì rồi, hi hi dì Tô, dì hay gửi tới cá khô, ruốc cá cùng trứng cá ăn đặc biệt rất ngon đó."
Tô Mai nhìn cô gái tràn ngập tính trẻ con cười nói: "ÐĐều là đặc sản rừng núi không đáng tiền, khi nào trở về dì lại gửi thêm cho cháu."
"Ha ha cảm ơn dì Tô..."
Sau một hồi nói chuyện, ba người liên cáo từ đi đến học viện hàng không.
Lâm Niệm Doanh cầm phiếu đồng ý trở vê xử lý điều chuyển chức vị, Giang Thạc nói một tiếng với Tô Mai, đưa theo cô ta đi Nam Hải.
Quá đường đột, nên trên đường Tô Mai nhịn không được nói nói nhỏ: "Tôi thật sự không cần mang chút cá khô, thịt muối hoặc là nhân sâm, linh chi sao?”