Chương 738: Biến cố (4)
Chương 738: Biến cố (4)Chương 738: Biến cố (4)
Giang Thạc nhịn không được cười nói: "Chị dâu, chị đừng khẩn trương quá, vị kia có nói, chỉ là gặp mặt bình thường và trò chuyện mà thôi."
Giống như đã nói ở trên, đồ vật của vị kia đã có thể nhiều, giữa trưa Tô Mai còn bị lưu lại dùng cơm.
Sau khi trở về, Tô Mai tự nhốt mình ở trong phòng chính là nửa tháng, khi trở ra giao cho Giang Thạc một quyển tranh vẽ, tất cả mỗi một bức đều là hình ảnh trong tương lai, nào là tòa cao ốc, đường cao tốc rồi xe điện, di động trí năng, máy tính vận dụng, vũ trụ thăm dò chờ, vài tờ cuối cùng, Tô Mai suy nghĩ vẫn là bỏ thêm chút cảnh tượng tận thế.
Sau khi giao xong mấy quyển sách này, không đợi chờ Tô Mai mang theo Hòa Huyên ngồi xe trở vê Y Ca, một đám học giả liền bị gọi trở về cương vị công tác, rất nhanh tin tức việc khôi phục lại kì thi đại học cũng được truyền ra. ...
"Mẹ, mẹ." tiểu Du Nhi cõng Hòa Huyên hưng phấn xông vào phòng nói: "Mẹ đã nghe gì chưa? Việc thi đại học đã được khôi phục rồi! Ha ha... Con muốn ghi danh Học viện điện ảnh! Con muốn ghi danh Học viện điện ảnh đó!"
Tô Mai buông hành lý đang sửa sang được một nửa xuống, đứng dậy tiếp được Hòa Huyên bị cậu xoay đến choáng váng đầu óc: "Tính học biểu diễn, hay vẫn là đạo diễn?"
"Đạo diễn! Đạo diễn sẽ có nhiều tự do, nếu nhìn trúng kịch bản nào muốn diễn, vậy còn không phải một câu là xong sao. Ha ha... Hòa Huyên." tiểu Du Nhi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của em gái: "Có vui vẻ hay không, ngày sau em sắp sửa có một anh trai là đạo diễn lớn đó."
"Bốp!" Hòa Huyên chụp bay hắn tay, cái đầu nhỏ uốn éo khinh thường lắc đầu nói: "Một đạo diễn cũng để anh nghĩ là trâu bò sao, em đây này." Hòa Huyên võ ngực, tuyên bố nói: "Ngày sau chính là phải làm tổng tư lệnh!" "Ha ha... Em biết tổng tư lệnh là cái gì sao? Còn dám khoác lác."
"Đương nhiên là em biết, là trưởng quan phụ trách sở chỉ huy thuộc quân đội tối cao, rất lợi hại!"
"Lại đi nhà Hoàng tư lệnh sao?” Tô Mai đứng dậy đưa cho hai anh em hai chén trà bát bảo.
"Không đi nhà bác Hoàng." Hòa Huyên nghiêng người ngạo nghễ liếc mắt tiểu Du Nhi một cái, lặng lẽ cùng Tô Mai kề tai nói nhỏ nói: "Đi gặp chị Điềm, anh trai nhỏ còn mời con và chị Điềm ăn kem, uống nước có ga nữa."
"Hả...' Tô Mai đánh giá tiểu Du Nhi, vóc người cao lớn, khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú: '"Điềm Điềm cũng bắt đầu khai giảng học nên năm nhất trung học rồi?"
"Dạ." tiểu Du Nhi bỏ bát trà xuống, ở bên người Tô Mai ngồi xuống: "Mẹ, bộ đội chúng ta rất nhiều người đều đã trở lại, chú Vương, bác Tần, lão viện trưởng bọn họ có phải cũng nên về phương Nam hay không?"
Tô Mai gật đầu: "Không chỉ có mỗi bọn họ, còn có gia đình cậu con, bọn họ cũng nên lần lượt đi trở về. À đúng rồi, qua mấy ngày nữa bác cả và bác dâu cả con trở về rồi, con đừng quên đi nhà ga đón người đấy nhé."
"Ba con đâu?" tiểu Du Nhi vội la lên: "Ba con không trở lại sao?"
"Ba con a...'
Tô Mai lời nói còn chưa có nói xong, Giang Thạc vội vàng đến đây nói: "Chị dâu, đồ vật thu thập xong hết chưa? Để tôi đưa các người đi."
"Sao lại vội như vậy?" Tiểu Du Nhi sợ tới mức ngừng một chút rồi cũng đứng lên: 'Không phải đã nói ngày mai đi xe lửa sao?"
Giang Thạc mang vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thời gian có chút thay đổi!"
Tô Mai tưởng tượng đã hiểu rõ, đại trị phía trước chắc đã xảy ra đại loạn.
Nhanh chóng cất mấy thứ đồ vật còn lại cất vào trong vali mây, Tô Mai ôm tiểu Du Nhi nói: "Trừ bỏ việc ôn thi, thì con không được phép ra khỏi quân doanh, đã biết hay chưa? Còn về bác cả và bác dâu con, để cho anh Niệm Doanh của con đi đón người."
Niệm Doanh hiện tại thân thủ so với tiểu Hắc Đản thì kém hơn một chút mà thôi, nếu có cậu ta đi đón người, Tô Mai cũng yên tâm.
"Vâng!" Tiểu Du Nhi lưu luyến buông Tô Mai ra, sau đó ôm Hòa Huyên: "Trên đường cẩn thận một chút, tự bảo vệ mình cho tốt, đừng để cho mẹ thêm phiền nghe không."
Chịu không khí cảm nhiễm, Hòa Huyên ngoan ngoãn khẽ gật đầu.
Tô Mai chỉ xách theo vali mây nắm tay Hòa Huyên vừa ra khỏi cửa, lập tức có bốn năm đội viên của đội đặc chiến bảo hộ mẹ con các cô ở giữa.
Tô Mai khẽ nhăn mày, quay đầu lại hỏi Giang Thạc: "Có cần thiết phải như vậy không?" Cô lại không phải đại nhân vật gì.
Giang Thạc ném hai vali hành lý khác cho đội viên, ra lệnh cho cấp dưới là hộ vệ cá nhân đưa tiểu Du Nhi đưa về quân doanh, nhanh chóng rút súng để bên hông thương bước nhanh đuổi kịp và nói: "Vừa mới có tin tức truyền đến, hai vị nhân viên nghiên cứu trên đường tiến đến Tây Bắc nhậm chức đã xảy ra chuyện, hai vị kia còn quen biết đó, năm 1967 bọn họ mang theo số lượng lớn tư liệu đi vẽ tranh ở Y ca."