[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 739 - Chương 739: Ba Triệu, Con Muốn Đi Phía Sau Mẹ (1)

Chương 739: Ba Triệu, con muốn đi phía sau mẹ (1) Chương 739: Ba Triệu, con muốn đi phía sau mẹ (1)Chương 739: Ba Triệu, con muốn đi phía sau mẹ (1)

Mũi Tô Mai cảm thấy đau xót, trong nháy mắt đỏ cả hốc mắt: "Người thế nào rồi?"

Một năm trước, hai vị lão sư đã dạy cô rất nhiều thứ.

"Một người tử vong ngay tại chỗ, một người khác thì vẫn hôn mê chưa tỉnh."

"Người hôn mê là thầy Trình, hay là thầy Ngô?"

Giang Thạc trâm mặc một lúc rôi chớp mắt nói: "Bọn họ lúc ấy dùng tên giả." Người nghiên cứu vũ khí có mấy ai không phải mai danh ẩn tích nửa đời người hoặc là cả đời người đâu.

"Chị dâu, lên xe đi." Giang Thạc kéo cửa xe ra nói: "Chúng ta đưa bọn chị đến ga tàu hỏa, trên xe có người khác đón các người."

Tô Mai khẽ gật đầu, trâm mặc ôm Hòa Huyên lên xe.

Xe đi rất nhanh, Tô Mai nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, mới phát hiện trên đường đang cảnh giới rất nghiêm ngặt.

Tuy rằng cô đã tự tay vẽ ra bốn tập tranh kia, nhưng cũng không nghĩ tới hình thức thay đổi biến hóa lại nhanh như vậy!

Nửa giờ sau, xe đã đến ga tàu hỏa dừng lại ở trạm khẩu, Giang Thạc che chở cho mẹ con Tô Mai nhanh chóng đi vào đám người, cùng nhóm đám đông xung quanh hòa vào làm một.

"Chị dâu, bên này." Giang Thạc dẫn hai người bước lên ghế ngồi cứng chỗ thùng xe, hướng đến vài vị đang dựa chỗ cửa sổ khẽ gật đầu, an bài các cô ở chỗ đối diện với một người bị thương.

Tô Mai nhìn quanh một vòng, ôm lấy Hòa Huyên ngồi xuống, ngẩng đầu về phía đối diện vừa nhìn thấy, đôi môi run run lẩm bẩm nói: "Tiểu Hắc Đản!" "Khu." người ngụy trang thành lão hán là tiểu Hắc Đản ho khan một tiếng, trong mắt bèn nổi lên ý cười, trên môi cười nói: "Con đã hoá trang thành như vậy rồi, mà mẹ, mẹ nhanh như vậy đã nhận ra con rồi."

"Con là con trai của mẹ al" Tô Mai nói thầm, rồi dời ánh mắt về phía cậu ấy thì nhìn thấy ván kẹp trên cái chân bị gãy kia, đau lòng với tay ra, nửa đường nắm chặt đầu ngón tay hạ xuống, rồi vặn ấm nước quân dụng đổ một chén nước đưa qua đó: "Đại gia, tôi thấy ông chắc là khát nước rồi, uống chén nước này đi?"

Dị năng của Tô Mai đã xâm nhập vào cơ thể Tiểu Hắc Đản ngay khi tay cậu chạm vào chén trà, nhanh chóng di chuyển một vòng. Ngoại trừ xương cẳng chân phải bị gãy ra thì trên người cậu còn có hai vết đao, một nhát dưới xương sườn và một nhát ở bên thắt lưng, những vết thương này làm Tô Mai đau lòng không thôi, không ngờ nó còn nghiêm trọng hơn cô nghĩ, không biết do vô tình ăn nhầm cái gì hay là do tổn thương trên cơ thể mà nội tạng của Tiểu Hắc Đản đã bị tổn thương ở các mức độ khác nhau.

Vừa rồi không nhìn kỹ, khi nhìn lớp trang điểm đậm trên mặt cậu, nước da vàng vọt, nhăn nheo như cành khô lá úa. Bây giờ nhìn kỹ lại mới thấy, căn bản là cậu đang diễn!

Dưới sự sợ hãi, Tô Mai nắm lấy tay cậu, dị năng trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong cơ thể cậu, vừa ép độc tố xâm nhập trong thân thể cậu ra, vừa ôn dưỡng phủ tạng.

Đây không phải là lần đầu tiên dị năng của Tô Mai đi vào trong cơ thể Tiểu Hắc Đản. Từ mấy năm trước, hồi Tô Mai đưa cậu vào trong núi huấn luyện, cô từng nhiều lần dùng dị năng giúp cậu chăm sóc thân thể, vì thế Tiểu Hắc Đản cũng không cảm thấy kinh ngạc, sở dĩ cậu ấy có thể không quan tâm đến sự cản trở của người khác, vẫn cứ lén lút chạy khỏi viện nghiên cứu tới gặp Tô Mai, chỉ sợ đây là lần cuối cùng, vẫn ấp ủ một chút hy vọng.

Độc này rất bá đạo, thời thời khắc khắc cậu đều cảm thấy sinh mệnh của mình đang bị trôi đi. Cậu đã hai lần nhận giấy báo tử mà vẫn sống được đến bây giờ, không giống như hai người chiến hữu sớm mất mạng trên biển, ngoại trừ ý chí kiên định ra, còn nhờ vào một luồng dị năng nhỏ như sợi tóc năm đó mẹ để lại trong khi ôn dưỡng thân thể cho cậu.

"Mẹ." Hòa Huyên cảm nhận được hơi thở khác thường của ông cụ đối diện, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ khó chịu trước ánh mắt của mọi người. Ngoài ra, ai mà không cảm thấy kỳ quái khi nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp lại nắm chặt tay một ông chú không buông: "Mẹ, mẹ có biết ông cụ này không?"

Tô Mai đỏ hoe mắt gật đầu nói: "Mẹ nhận ra dấu vết trên tay ông cụ, là ông đã cứu mẹ. Huyên Huyên, thân thể ông cụ không được thoải mái, con đi hỏi người soát vé xem có chỗ nằm hay không?"

Tiểu Hắc Đản chịu đựng cơn đau như lột da róc xương, kéo khóe miệng gượng cười, mẹ cậu đúng là biết tán dóc, dấu vết kia chỉ là vết ấn đỏ còn lưu lại lúc lên xe không cẩn thận đụng phải cửa.

"Ai ai, con đi ngay đây... Hòa Huyền bò ra từ phía sau Tô Mai đi gọi người, mọi người nhìn Tiểu Hắc Đản đang nghiến răng nghiến lợi, cơ mặt co giật, trên trán nhễ nhại mồ hôi thì không khỏi kêu lên: "Ai a! Người này sẽ không có việc gì chứ? Mau, mau gọi người soát vé..."
Bình Luận (0)
Comment