Chương 740: Ba Triệu, con muốn đi phía sau mẹ (2)
Chương 740: Ba Triệu, con muốn đi phía sau mẹ (2)Chương 740: Ba Triệu, con muốn đi phía sau mẹ (2)
Mấy người hộ tống Tô Mai còn chưa kịp phản ứng, một số người nhiệt tình đã chạy đi gọi người soát vé đến, có hai vị cán bộ còn lấy cả thẻ công tác và ví của họ ra để giúp ba người bù tiền giường nằm.
Nếu không phải xe lửa đã chạy thì có mấy người còn muốn đưa họ đến bệnh viện.
Ba thành viên của đội đặc chiến dựa vào cửa sổ nhìn nhau, đối với sự xuất hiện đột ngột của Tiểu Hắc Đản thì vô cùng cảnh giác, ông già này là ai? Sao lại trùng hợp như thế, tình cờ ngồi đối diện với đồng chí Tô.
Người đàn ông ngồi đối diện hành lang ra dấu cho ba người: Người phe mình.
Thật ra anh ta cũng không biết ông già này là ai, cũng phải thôi, người do đội trưởng tạm thời nhét vào, còn bảo anh ta chờ xe lửa ra khỏi thủ đô, đổi cho mẹ con đồng chí Tô từ ghế ngồi cứng sang giường nằm thoải mái. Kết quả anh ta còn chưa ra tay thì chuyện này đã xong rồi.
Người đàn ông suy nghĩ rồi vội vàng đứng dậy hòa vào đám đông nhiệt tình, ngồi xuống trước người Tiểu Hắc Đản. Lúc này Tô Mai không dám buông tay, dị năng của cô đang di chuyển trong người Tiểu Hắc Đản, thấy vậy thì vội vàng nói tiếng cảm ơn, nâng Tiểu Hắc Đản ngất đi vì đau đớn lên lưng anh ta.
Hòa Huyên vơ vội túi xách tay đựng bình nước theo sau, người soát vé và một đồng chí khác giúp họ mang hành lý đến toa giường nằm.
Nắm tay Tiểu Hắc Đản, năm ngày bốn đêm Tô Mai không dám chợp mắt, trong lúc đó người soát vé mấy lần chạy tới hỏi có muốn tìm người đưa họ đến bệnh viện ở trạm dừng tiếp theo không? Tất cả đều bị Tô Mai lắc đầu từ chối.
Vì lý do này, mỗi khi đến một nhà ga, trong máy phát thanh đều sẽ hỏi trong số hành khách lên xe lửa có bác sĩ không? Mời di chuyển đến toa xe số XX để khám cho bệnh nhân. Lúc này thầy thuốc trung y không ai dám thò đầu ra, ngược lại bác sĩ tây y trước trước sau sau tới ba người, vì sợ bọn họ hoài nghi vì sao một ông già lại có vết chém ở sườn và thắt lưng nên trước khi bọn họ kiểm tra, Tô Mai trước tiên phân ra một tia dị năng chữa trị cho hai vết thương bởi vì độc tố mà rất lâu chưa kết vảy.
Các bác sĩ đến rồi đi, ai cũng lắc đầu với Tô Mai, bảo đưa về chăm sóc cho tốt, chữa trị đã không còn ý nghĩa gì.
Năm ngày sau, độc tố trong cơ thể của Tiểu Hắc Đản đã được loại bỏ, sinh khí trong cơ thể cậu dần dần tăng lên, Tô Mai không cho bác sĩ đến gần cậu nữa, nhưng mà cũng không có bác sĩ nào đến, dù là người soát vé hay đội hộ tống cho bọn họ cũng đều ngầm hiểu với nhau, ông cụ này không sống được bao lâu nữa rồi.
Triệu Khác nhận được cuộc gọi từ Giang Thạc thì kinh hãi đứng bật dậy, Giang Thạc không biết nhiều về tình hình thực tế, nhiệm vụ mà Tiểu Hắc Đản nhận được đều là nhiệm vụ đặc biệt, không phải tân thứ như anh ấy có thể tiếp xúc.
Triệu Khác thấy không hỏi được gì, lập tức sửa lời nói: "Cấp trên có nói gì về sau này an bài như thế nào cho Niệm Huy không?"
Thân thể Niệm Huy như vậy làm sao có thể thân không biết quỷ không hay mà lẻn ra khỏi viện nghiên cứu được, có lẽ họ cũng cảm thấy tuyệt vọng nên quyết định nhắm một mắt mở một mắt hoàn thành tâm nguyện cho Niệm Huy, dành khoảng thời gian cuối cùng với người nhà.
Nhưng điều bọn họ không biết là Tiểu Mai có dị năng, có cô ấy ở bên cạnh, cậu bé nhất định sẽ bình an vô sự. Như vậy thì anh nên tranh thủ lợi ích nên có trước thời hạn.
"Chuyện này...' Trong lòng Giang Thạc buồn bực không thôi, còn muốn an bài cho Niệm Huy gì nữa, chẳng lẽ đội trưởng muốn giúp Niệm Huy xin cái công trạng sao? Trong lòng thầm nghĩ, Giang Thạc do dự nói: "Để tôi chuyển cho cấp trên nhé?" "Được!"
Sau vài lần quay hộp số điện thoại, cuộc gọi được chuyển đến đội trưởng đội đặc biệt: "Thế thân ở nước ngoài đã trở về nước. Từ nay Lâm Niệm Huy có thể sử dụng thân phận thật của mình. Ngoài ra..." người bên kia ngừng một lát rồi nói tiếp: "... đồng chí Triệu Khác, anh là người sáng lập đội đặc chiến, người điều hành đội quân đồng tử, anh còn là lính trinh sát nửa đời người, tôi sẽ không giấu giếm với anh, mật danh của Lâm Niệm Huy sẽ tồn tại mãi mãi, cho nên... chiến công của cậu ta, chúng ta không có cách nào cho."
Mật danh của Lâm Niệm Huy là 'Camellia'.
Lúc chưa có cái mật danh này, cậu vẫn còn là một cậu bé nằm ngửa trên cây chè ở Vân Tỉnh, chân vắt chữ ngũ, miệng ngậm cọng cỏ đuôi chó. Suy nghĩ xem ngày mai mình sẽ một mình lên biên giới thực hiện nhiệm vụ đầu tiên mà sư phụ giao cho, lại không thể dùng tên thật của mình để giao tiếp với người bên kia, lấy được tin tức vê nhiệm vụ, nghĩ thế nào cũng cần có một cái mật danh thật là vang dội.