Chương 743: Thi đại học, giải ngũ (1)
Chương 743: Thi đại học, giải ngũ (1)Chương 743: Thi đại học, giải ngũ (1)
"Đội Quân đồng tử chúng cháu được huấn luyện để di chuyển khắp đất nước. Năm đầu tiên chúng cháu đến tỉnh Vân Nam, nhiệm vụ đầu tiên là đến biên giới tỉnh Vân Nam để hái một số dược liệu. Khi trở vê, cháu đi đường vòng gặp ba cháu. Cháu ngồi bên mộ ông hồi lâu, thực sự tâm trạng lúc đó cháu đã quên mất rồi. Nhưng lúc cháu nằm ngủ trên xe lửa mà trong đầu thường hiện lên hình ảnh bia mộ liệt sĩ kia, và hình ảnh mẹ cháu khóc trong mưa. Đã lâu lắm rồi, nhưng có lẽ là lúc cháu sắp chết nên mới nhớ được rõ như vậy. Cháu nhớ rất rõ khi cháu sắp chết. Ba Triệu...' Tiểu Hắc Đản quay lại nhìn Triệu Khác: "Cháu không muốn mẹ phải trải qua điều đó một lần nữa, cháu muốn đi sau lưng mẹ, nhìn con cháu của mẹ đầy nhà, hạnh phúc đến già."
Sau khi hạ quyết tâm, đêm hôm đó Tiểu Hắc Đản đã viết đơn xin xuất ngũ, ngày hôm sau nhờ Triệu Khác giúp gửi đi. Sau đó cậu cầm sách giáo khoa lên, ngồi dưới gốc cây óc chó trong sân, nhàn nhã đọc.
Tô Mai đắp chăn lên đùi cậu, rót ra một bình trà táo đỏ, giơ tay rót hai chén đặt trên bàn đá, sau đó lấy một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh cậu khâu đế giày.
Tiểu Hắc Đản cũng không thấy phiền, cậu chỉ cảm thấy gió nhẹ nắng ấm, có mẹ ở bên cạnh, khiến người lưu luyến.
Cậu cầm tách trà lên nhấp một ngụm, lại lật vài trang sách, nghiêng đầu liếc nhìn mẹ đang làm việc, một lúc sau cơn buồn ngủ tới thì ngáp một cái, lấy sách trên tay che lên mặt. dưới thân ghế nhẹ đung đưa, nghe âm thanh khâu đế giày không nhanh không chậm, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mặt trời dần lên cao, Tô Mai liên dừng công việc đang làm, đặt đồ lên bàn đá, Sờ trán Tiểu Hắc Đản rồi kéo chăn lên, đứng dậy đi ra ngoài, lên thuyền đánh cá đi một vòng. Lúc trở về, trên tay cô cầm một con cá hồi lớn cùng một con cá diếc.
Thương gân động cốt một trăm ngày, Tô Mai không thể dùng dị năng tu bổ cho xương chân của Tiểu Hắc Đản, bây giờ vẫn chưa hoàn toàn bình phục, nên nấu canh cá diếc sẽ tốt cho việc lành xương.
Cá diếc sau khi mổ và làm sạch, cho vào nồi đất để hầm canh, cá hôi cắt thành từng khúc, một phần nướng than, một phần om, đầu cá luộc, phần còn lại đem hấp, sau đó lại nấu một nồi cơm, cán thêm một ít sợi mì.
Triệu Khác đến thành phố Giai, một là để giúp Tiểu Hắc Đản gửi thư, hai là để đón Lý Lực Cường.
Có câu nói lên xe sủi cảo xuống xe mì, thằng nhóc kia mới tới, cô vẫn có thể nấu cho cậu một bát mì.
"Cạch cạch cạch cạch..."
Trường tiểu học trong thị trấn vừa tan học, Hòa Huyên ngó vào trong phòng làm việc thấy ông nội Vương đã tới đón ông chú nhà mình nên không đợi Ông Cố nữa, cô bé liền vẫy tay với Lưu Chính Dương rồi lao ra khỏi cổng trường, chạy về nhà.
Tiểu Hắc Đản bị tiếng bước chân của cô bé đánh thức, cậu ngồi dậy trên ghế tựa, chống khuỷu tay lên, nhìn cô gái nhỏ đeo cặp sách trên lưng đang chạy vào: "Tan học rồi à?"
"Vâng ạ." Lau mồ hôi trên trán, Hòa Huyên bưng một chén trà trên bàn đá lên, ùng ục ùng ục uống cạn một hơi rồi mới thở phào nhẹ nhõm: "Anh sáu, buổi chiều tan học, bọn em chèo thuyền nhặt trứng chim trên đầm cỏ, anh có đi không?" Nếu anh trai đi thì có thể nhờ mẹ nổ máy kéo đưa đi, nếu không thì thuyền nhỏ kia cũng không chở được bao nhiêu thứ.
"Hiện tại không phải lúc lũ chim bận làm tổ sao?"
"Chim đẻ nhiều lắm. Anh ơi, anh không thấy đâu, chỉ gỡ bụi cỏ ra là thấy bao nhiêu là trứng, có loài chim đẻ mà không ấp trứng cơ. Trời nóng thế này, nếu để qua nửa tháng là trứng ung rồi, còn không bằng để chúng ta nhặt về ăn." Nhìn đôi lông mày hơi nhướng lên của Tiểu Hắc Đản, Hòa Huyên nhanh chóng trấn an: "Anh đừng lo, bọn em sẽ không nhặt quá nhiều đâu, mỗi đứa bọn em nhặt một giỏ trúc nhỏ về muối, tháng sau ăn với cháo là vừa ngon. Mẹ thích ăn cháo với trứng vịt muối nhất.'.
Tiểu Hắc Đản quan tâm đến trứng chim cũng là bởi vì Tô Mai để ý, lúc nghe em gái nói Tô Mai thích ăn trứng vịt muối, cậu liền không để ý đến nguyên tắc gì nữa, lập tức tính toán nói: “Có những ai đi?”
"Tiên Nhạc Hỉ, Hà Khánh Sinh, Lưu Chính Dương, chị Tĩnh Ngữ và chị Tĩnh Văn."
Lưu Chính Dương là con trai cả của Lưu Minh Trạch, năm xưa Lưu Minh Trạch và Lưu Minh Hàn đi tây bắc tham gia xây dựng khu vực phía tây rồi thành gia ở đó luôn. Lưu Chính Dương là con cả trong gia đình, hơn con thứ hai một tuổi, con cả và con thứ hai sinh hơi gần, hai vợ chồng trẻ không thể chăm sóc được nên năm 68 đã gửi con cả Lưu Chính Dương tới.
Nhóc con lớn hơn Hòa Huyên hai tháng, dáng vẻ khôi ngô tuấn tú, rất được Hòa Huyện chăm sóc, đi đâu cũng đưa theo.
Chú hai, chú ba nhà họ Lưu và Phong Chấn Nghiệp biết ơn sự quan tâm chăm sóc của mọi người trong thị trấn suốt bao năm qua nên quyết định ở lại nửa năm, đợi bọn trẻ thi xong đại học rồi hãng đi.