Chương 744: Thi đại học, giải ngũ (2)
Chương 744: Thi đại học, giải ngũ (2)Chương 744: Thi đại học, giải ngũ (2)
Tương tự, trong nông trại Hồng Kỳ đều có người nhà họ Lưu hoặc giáo viên ở lại.
"Được rồi, tính thêm anh nữa." Tiểu Hắc Đản chống nạng bên cạnh ghế xích đu đứng dậy, nhéo nhéo nhẹ vào mũi em gái: "Anh phát hiện sao em lại thích đi theo người lớn góp vui như vậy rồi."
Ngoại trừ Lưu Chính Dương, Hà Khánh Sinh, Tiền Nhạc Hỉ và cặp song sinh đều ở độ tuổi đôi mươi.
"Mấy anh chị hiểu biết nhiều a, trẻ con có gì vui mà chơi, lâu lâu bị ngã là lại gào toáng lên, lại còn không thích rửa mặt rửa tay, quần áo bẩn cũng không biết đường đi mà thay..."
Tiểu Hắc Đản nghe em gái bô lô ba la phàn nàn về cái loại hành vi kỳ lạ của bọn trẻ thì không khỏi cong khóe miệng. Hồi nhỏ cậu cũng kỳ lạ như vậy đấy. Cậu có nước da ngăm đen lại thích mặc quần áo sáng màu, trùm ga giường hoa văn sặc sỡ, há họng học võ sinh trên khấu kịch hát I I a a, còn có thể nhào lộn liên tiếp mấy lần, đúng rồi, cậu còn thích vẽ mặt hoa thật to giả làm hoa đồng cho người ta.
Hai anh em vừa nói chuyện vừa đi vào sân sau theo lối đi giữa vườn rau.
Ngay khi Tô Mai dùng cùi chỏ vén rèm cửa, cô bê khay bước ra khỏi bếp, nhìn thấy hai anh em đi tới thì nói: "Sao lại qua đây?"
"Mẹ, bọn con đến xem mẹ làm món ăn gì ngon." Tiểu Hắc Đản vừa nói, vừa đưa tay đón lấy khay.
Tô Mai trừng mắt nhìn cậu: "Con đang chống nạng đấy, đừng có cản đường!"
Hòa Huyên nghiêng người nhìn khay: "Oal Có cá nướng con thích nhất. Mẹ ơi, con yêu mẹ nhiều lắm lắm -"
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản vươn tay nắm lấy cánh tay của Tô Mai, ủy khuất nói: "Con muốn ăn thịt lợn kho."
Tiểu Hắc Đản còn đang bồi bổ cơ thể nên không thể ăn đồ ăn có quá nhiều dầu mỡ, nhưng Tô Mai đau lòng con trai, lời từ chối khó mà nói ra miệng được: "Được rồi, ngày mai mẹ sẽ làm cho con." Làm ít một chút, cho con trai ăn đỡ thèm thôi.
"Mẹ thật là tốt bụng!" Tiểu Hắc Đản vui vẻ liếc mắt với Hòa Huyên.
Hòa Huyên múc nước rửa tay: "Mẹ không phải nói không có phiếu thịt sao" Vừa nói vừa vắt khăn đưa cho Tiểu Hắc Đản.
Tiểu Hắc Đản buông Tô Mai ra, lau tay rồi vắt khăn lên dây: "Em không được ăn, anh được ăn, có ý nghĩa gì?" Tiểu Hắc Đản cười: "Đương nhiên là mẹ thương anh."
"Thiên vị!" Hòa Huyên lầm bầm lầu bầu, vươn tay nhận lấy khay trong tay bác Trà rồi theo về sân trước.
Mấy người dọn bữa trên bàn đá ở trong sân, ông nội Vương đỡ Ông Cố trở về từ trường học.
Hòa Huyên vội múc một chậu nước đưa cho hai ông cụ.
Ông Cố rửa mặt rửa tay, cầm quạt ngồi xuống bên cạnh Tô Mai: "Tiểu Khác còn chưa về sao?"
"Chưa ạ.' Tô Mai xới cho ông một bát cơm: “Chúng ta cứ ăn cơm trước đi, trong bếp có phần cho bọn họ rồi."
Mới ăn được nửa bữa, tiếng máy kéo xịch xịch từ xa đến gần đã dừng ở ngoài sân.
"A, ba về rồi!" Hòa Huyên đặt bát cơm xuống, mừng rỡ chạy ra ngoài.
Lần đầu tiên Lý Lực Cường đến đây, trong tương lai cậu ta sẽ tiếp nhận công việc của con trai mình, Tô Mai đau lòng cho đứa trẻ này, theo đi ra đón.
Bác Trà đi ra sau hai người.
Mấy năm rồi không gặp, Lý Lực Cường cũng là một anh chàng đẹp trai, ngũ quan nảy nở, nhìn qua không giống Tiểu Hắc Đản, cũng không biết nhóc con này đã trải qua những gì, cả người trông như một thanh kiếm đã tuốt khỏi vỏ, mạnh mẽ sắc bén.
"Dì Tô' tên nhóc nhoẻn miệng cười lộ hàm răng trắng bóng cười rạng rỡ: "Làm phiền rồi."
Hòa Huyên bĩu môi, vốn đã đen rồi, lúc này còn nghiêm mặt làm cô bé còn tường người này nghiêm túc thế nào chứ, hóa ra cũng biết cười à.
Tô Mai vươn tay nhận lấy ba lô từ trong tay Lý Lực Cường, cười nói: "Hoan nghênh hoan nghênh, mau vào nhà đi, đi đường có mệt không?" Sau đó dẫn người đi vào trong sân.
Hòa Huyên quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Khác lái máy kéo sang đồn công an cách vách liền vội vàng đuổi kịp vỗ lên cửa: "Ba, ba đậu xe bên đường đi, chốc nữa còn dùng đến."
Triệu Khác dừng xe, nhảy xuống nói: "Buổi chiều không có lớp sao?"
"Có mà, hôm nay là thứ bảy, ba quên rồi à, bọn con có hai tiết." Hòa Huyên ôm tay Triệu Khác tung ta tung tăng: "Tan học con với nhóm Chị Tĩnh Ngữ muốn chèo thuyền nhặt trứng trên đầm cỏ, anh sáu cũng sẽ đi."
"Ồ, anh Lực Cường con biết lái máy kéo, chốc nữa con nói với cậu ta một tiếng, để cậu ta đưa các con đi."
"Không cần không cần." người nọ vừa nhìn là biết không dễ ở chung, Hòa Huyên cũng không muốn mặt ấm dán mông lạnh đâu: "Anh sáu đi, mẹ nhất định sẽ đi theo. Bọn con có mẹ rồi, không cần ảnh đâu."
Triệu Khác liếc nhìn con gái: "Cậu ta cũng giống như anh sáu con vậy, tính chất công việc rất nguy hiểm, thời gian nghỉ ngơi ở nhà không nhiều, con cũng đừng có mặt cau mày có, hòa thuận với người ta, đừng gây ra xung đột."