Chương 780: Tiểu Hắc Đản (1)
Chương 780: Tiểu Hắc Đản (1)Chương 780: Tiểu Hắc Đản (1)
Ở quân khu hai ngày, Tiểu Hắc Đản lại quay về Hoa Thành, Lưu Gia Thịnh mời cậu đến nhà ăn tết, tuổi tác của ông cũng chẳng nhỏ nữa, Tiểu Hắc Đản cũng nhân mấy ngày nay ở cạnh ông, thế nên liên đồng ý với ông.
Mấy món hàng năm mới chú họ Lưu Văn Hạo đã chuẩn bị xong, không cần Tiểu Hắc Đản phụ giúp gì, sau khi cậu chơi cờ với Lưu Gia Thịnh xong, cậu nói chuyện với đám người Lưu Minh Trạch, Lưu Bình An, cả đám rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Tiểu Hắc Đản nhớ tới căn nhà được phân cho mình, thế nên cậu cầm chìa khóa, đi bộ qua bên đó với Lưu Văn Hạo.
Căn nhà này vẫn luôn có người ở của nhà họ Lưu chăm sóc, nhiều năm như vậy cũng không có tình trạng rách nát, cửa sổ hay dụng cụ trong nhà đều được bảo quản thật tốt, ngay cả hoa cỏ trong hoa viên cũng được xử lý lại, mấy đám hoa khô cỏ dại cũng được trồng lại cái khác.
Cậu đi bộ vào phòng ngủ, sau đó dừng lại trước lối vào phòng bí mật mà mẹ cậu đã nói, Tiểu Hắc Đản nhìn nhìn, ở đó có một lớp gạch xanh dưới phần xi măng.
Cậu nhớ đến nguyên thạch phỉ thúy mà mẹ đã nói, không khỏi cảm thấy hứng thú, cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng từ mấy đời của bà hay không mà mẹ cậu, dì lớn, Hòa Huyên, chị Quân, còn Nan Nan nữa, chẳng ai thích loại ngọc thạch này.
Cậu xoay người đi ra cửa hàng ngũ kim gần đó mua mấy thứ công cụ, sau đó lại dùng chúng cạy cửa phòng bí mật ra.
Đục khoét một lát, cậu đốt một ít lá khô vào trong, nhìn nhìn thử, có thể đi vào được.
Tiểu Hắc Đản biết bên trong có cơ quan, thế nên cậu cầm đèn pin đi rất cẩn thận, mãi đến giữa căn phòng, cậu nhặt mũi tên mà lúc trẻ mình từng bắn ra, sờ sờ nó, cả mũi tên này đều được làm từ tinh thiết, thật sự là danh tác! Cũng không biết vị phong thủy sư thiết kế ngôi nhà này đang che giấu vật gì, hay là đang bảo hộ cái gì?
Tiểu Hắc Đản mang theo nghi hoặc, chậm rãi đi xuống.
Nếu nhìn một cách đơn thuần thì bên trong căn phòng bí mật này ngoại trừ nguyên thạch và mũi tên sót lại thì chẳng còn gì nữa cả. Tiểu Hắc Đản nhớ rõ mẹ mình ngày ấy khi nhắc đến căn phòng này, đã nói vấn đề nằm bên cạnh nguyên thạch dưới phiến đá xanh.
Cậu đảo đèn pin qua đó, phiến đá năm ấy khiến bà và ba Triệu suýt bị thương giờ đã khép lại, bên trên nguyên thạch vẫn còn dấu vết thời trẻ ba Triệu từng di dời.
Cậu đem bảy khối nguyên thạch năm đó mẹ chọn đặt sang một bên, Tiểu Hắc Đản gõ nhè nhẹ lên mặt của phiến đá xanh nọ, ánh mắt dừng trên phiến đá cuối cùng, sau đó cậu thử ném một hòn đá qua.
Tiếng "rắc" khe khẽ vang lên, phiến đá trước mặt tách làm hai.
Tiểu Hắc Đản xoay người, nhảy lên né tránh một loạt mười mũi tên bắn ra, cậu đợi một lúc, sau khi xác nhận không còn ám tiễn thì mới cần thận chuyển cửa động, thăm dò nhìn vào bên trong.
Bên trong trống trơn sâu thẩm, mơ hồ có không khí lưu thông, lại không quá ẩm ướt, rất khô mát. Cậu đi ra ngoài mua thêm một bó dây thừng, thắt thành hai vòng, treo trên xà ngang, đầu còn lại thì buộc vào eo mình, sau đó thì một tay túm dây thừng, một tay khác rút dao găm ra, còn đèn pin thì cậu ngậm trong miệng.
Có chút bất ngờ là, khi cậu hạ xuống mặt đất, hai chân dẫm trên phiến đá xanh, cũng chẳng gặp phải chút nguy hiểm nào.
Phía dưới thật sự rất trống, cũng rất khô ráo, ánh đèn đảo qua xung quanh, ở giữa căn phòng có một hòn đá rất cao, Tiểu Hắc Đản cần thận đến gần, xem xét qua một lúc, cậu cuối cùng cũng nhận ra, là thiên thạch!
Vậy mà lại là thiên thạchI!! Căn nhà này hẳn là xây vào cuối thời Thanh, mưa thiên thạch ở Đông Bắc rơi vào khoảng năm 76. Trước kia nữa, trong "Biên niên sách sử" có ghi chép: "Vào tháng sáu năm thứ tám của Đế Vũ Hạ thị, mưa vàng rơi xuống”, trong "Xuân Thu Tả Truyện" quyển thượng thứ sáu cũng có nói: 'Năm Hi Công thứ mười sáu, thiên thạch Thời Tống, năm cái, sao băng cũng xuất hiện". Mà vụ sớm nhất là gần với thời kỳ bình trị của Bắc Tống, tại Thường Châu, thiên thạch rơi xuống nhà một hộ dân họ Hứa, thiêu hủy rào viện bằng tre của nhà họ Hứa.
Mà khối thiên thạch này chẳng biết là rơi xuống vào năm nào, sao lại bị giấu ở đây?
Tiểu Hắc Đản duỗi duỗi tay xoa xoa trên bê mặt đen sần ấy, lòng bàn tay lúc chạm qua bên ngoài thiên thạch, bỗng nhiên trong đầu cậu mơ hồ hiện lên một bóng người. Tiểu Hắc Đản không khỏi sửng sốt, đầu ngón tay cậu lần nữa dừng trên bề mặt thiên thạch, bóng người kia lại lân nữa hiện trong đầu cậu, hệt như một chiếc máy quét, bóng người ấy ngày càng rõ ràng, đối phương quay đầu lại, trong giây phút người đó nhìn thẳng về phía cậu, Tiểu Hắc Đản sợ tới mức bỗng nhiên lùi lại phía sau, buông tay ra.