Chương 781: Tiểu Hắc Đản (2)
Chương 781: Tiểu Hắc Đản (2)Chương 781: Tiểu Hắc Đản (2)
Gương mặt kia quá mức quen thuộc, tuy rằng tuổi của anh ta hiện tại đã lớn, toàn thân mệt mỏi, phong sương đầy trên gương mặt lởm chởm vết sẹo, thế nhưng Tiểu Hắc Đản cũng biết được, là anh ta, chính là anh ta.
Cặp mắt với đôi con ngươi đầy sắc bén ấy, cậu làm sao có thể nhận sai được, lúc cậu nhận mật danh "Camellia"' ấy, tổ trưởng Chử bèn cười mắng cậu hai mắt như sói, quá mức sắc bén, không sợ dọa phó tổ trưởng khóc hu hu hay sao.
Tiểu Hắc Đản lấy lại bình tĩnh, cậu phủi phủi lớp tro bụi trên bàn tay mình, rồi lại đặt tay lên trên bề mặt thiên thạch.
"Oanh."
Vô số điểm sáng hiện lên, ý thức của cậu hệt như xuyên qua một hàng rào, đi theo một “chính mình” khác.
Cậu đi theo anh ta ra bên ngoài phòng bí mật.
Đây là một thế giới khác, nơi này không có mẹ của cậu, không có một nhà cậu Lưu, không có lão tộc trưởng, không có Lưu Minh Trạch, Lưu Minh Hàn, ... cũng không có bà ngoại, ông ngoại... Bọn họ đều mất cả rồi. Cả bà nội Tân Thục Mai, dì lớn Dụ Lan, bà nội Vương, dì Trương, nhà chú Thái, Cố Thanh, Cố Hằng, Cố Cù, dì Diễu Diễu... Tất cả mọi người đều không còn nữa, không còn, càng không có dấu vết tôn tại của Hứa Huyên và Nan Nan.
Không có Đồng Tử Quân, ba Triệu thì vẫn ở đây, trong mười năm WG, ông quay vê biên cảnh, thành lập chiến đội đặc biệt, mà hiện giờ Lâm Niệm Huy là một thành viên của đội đặc biệt, lúc nhỏ anh ta được chú Vương và dì Trương nhận nuôi, được bà nội Vương dạy dỗ, trong lúc WG thì lại đang tòng quân bên ngoài, không thể bảo vệ bọn họ được bất cứ cái gì.
Tiểu Hắc Đản ngồi ở bên ngoài lan can ký túc xá của Lâm Niệm Huy, khóc đến không thể kiềm nén được bản thân mình. Cậu phải quay về, thế giới này quá đau khổi
Nhưng mà theo ánh mặt trời dần lên, cậu vẫn ở đây. Thân hình trong suốt của cậu không khống chế được mà đi theo Lâm Niệm Huy vừa rời giường, sau đó xuống sân huấn luyện, ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.
Cậu nhìn thấy anh ta bị thương, thấy anh ta thăng chức, thấy anh ta càng ngày càng giống một con sói cô độc, đem bản thân mình ngăn cách khỏi đám người, độc lai độc vãng, chỉ liều mạng mà hướng về phía trước.
Có đoạn thời gian Tiểu Hắc Đản lại hy vọng anh ta chết đi, có lẽ như thế cậu sẽ có thể trở về, cũng có thể không trở về được, mà cứ sống ở một cái thế giới chẳng có mẹ này, lại chẳng có ý nghĩa gì, cậu cũng chẳng vui vẻ gì khi nhìn Lâm Niệm Huy trở thành một cái binh khí hình người.
Loại thái độ tiêu cực này cứ tiếp diễn, mãi cho đến một ngày, cậu đang đi theo Lâm Niệm Huy ở trên đường thì nghe thấy có người gọi: "Tô Duệ..."
Đó là một đứa trẻ nhỏ bé.
Đêm đó, lần đầu tiên cậu đi vào trong giấc mộng của Lâm Niệm Huy, bảo anh ta hỗ trợ đưa cho cậu nhóc kia một cái máy bay đồ chơi.
Hiện tại sau năm tháng, cậu lại khiến Lâm Niệm Huy giúp ba của Tô Duệ xây dựng sự nghiệp, xây một tòa nhà sản sinh máy bay không người lái.
Theo sự chú ý của Lâm Niệm Huy với Tô Duệ, thời gian này anh ta sống ở đâu tựa hồ sống động hơn lúc làm nhiệm vụ bên ngoài, ít nhất là đặc sắc hơn một chút.
Ngẫu nhiên anh ta sẽ đi ra ngoài, đi đến tòa nhà khoa học kỹ thuật chọn mấy cái trực thăng, máy bay, mô hình quân sự, lại gọi người lấy danh nghĩa ba của Tô Duệ mà đưa cho cô. Lúc nhàn hạ hơn, anh ta cũng sẽ đọc một ít sách, anh ta uống một ly trà Phổ Nhĩ, lại nghe chút nhạc, tùy tay mở một quyển sách ra đọc một chút. Sau khi uống ly trà xong, anh ta buông sách xuống, đứng dậy chọn mấy quyển sách về phương diện máy móc công trình cho Tô Duệ, hoặc là lại lên mạng, xem một ít thông tin kinh tế, hoàn cảnh, mỹ thực, cũng như mấy thứ mà con gái thích. Lấy tuổi tác cũng anh ta, cũng đã nên sớm rời khỏi con đường này, làm nghề khác, lúc trước anh ta không có vướng bận gì, cảm thấy con đường chết trên tiền tuyến mới là đường về tốt nhất.
Nhưng mà hiện tại, anh ta chủ động đệ trình đơn về hưu, muốn sống vì bản thân một chút, không nhận nhiệm vụ vì muốn đi đây đi kia xem phong cảnh, nếm mỹ thực nữa.
Sau khi Triệu Khác đang về hưu trong viện điều dưỡng biết được, bèn sắp xếp hai người đến cho anh ta sai sử.
Lâm Niệm Huy không muốn, từ khi biết bên người có một quỷ hồn trong suốt đi theo, anh ta đã có thói quen nói chuyện với không khí.
Đối với chuyện này, người ngoài mà nhìn thấy sẽ cảm thấy người này tinh thần có chút không bình thường. Anh ta lớn tuổi thế rồi, cũng chẳng muốn bị người ta phát hiện rồi đưa vào bệnh viện tâm thần.
Anh ta không cần người, Triệu Khác bèn không chấp nhận chuyện anh ta đi lại bên ngoài.
Cái danh "con sói cô độc" cũng chẳng ngói ngoa, anh ta tham gia quân đội hơn năm mươi năm, Lâm Niệm Huy hoàn thành biết bao nhiệm vụ, tư liệu phải nói là chất đầy một căn nhà, quân chương huân công nhận đầy cả hộp, mà đồng thời người hận anh ta thấu xương chỉ cần phủi phủi một cái liền có thể lôi ra một tên.