Chương 782: Kiếp trước kiếp này (1)
Chương 782: Kiếp trước kiếp này (1)Chương 782: Kiếp trước kiếp này (1)
Cậu nói xem một người như vậy, tuổi đã lớn, thể năng giảm sút, Triệu Khác làm sao dám để anh ta một mình chạy loạn bên ngoài.
Sau khi khuyên bảo một phen, Triệu Khác bèn đem quyền quản lý đội đặc chiến cho anh ta.
Mà người quản lý hiện tại, thân thể có một chút vấn đề phải nằm viện điều trị, nếu mà người đó tuổi nhỏ một chút thì hẳn là vẫn sẽ giữ vị trí lại cho người đó, cố tình người ta chỉ còn một năm nữa là đến tuổi về hưu.
Lâm Niệm Huy thượng vị, chút tranh chấp cũng chẳng có.
Bởi vì nhiều năm như vậy rồi anh ta vẫn luôn là anh lớn được công nhận của đội đặc chiến, là binh vương, chỉ đạo viên ưu tú nhất, là người chỉ huy đội chưa từng nhận thương vong.
Năm 2025. Triệu Khác ở thể giới này đi rồi, đi lúc chín mươi lăm tuổi.
Tiểu Hắc Đản đi theo Lâm Niệm Huy, đến đó tế bái, sau đó cậu nhìn thấy Triệu Cẩn, Triệu Du, Triệu Chương và Triệu Quân.
Nhưng không có Triệu Sâm.
Sau kỳ WG, Triệu Sâm trong lúc bảo hộ Dụ Lan và Triệu Quân thì thất thủ, bị người ta đánh trọng thương, ở trên giường nằm một chút, nằm đến tận ba mươi năm, sau đó các chức năng nội tạng trong cơ thể cũng suy nhược đi.
Con trai bị thương, con gái thiếu chút nữa bị người ta làm nhục, chồng mình thì nửa đời thất bại, Dụ Lan càng nghĩ càng tự trách, cuối cùng nghĩ lẩn quẩn trong lòng mà thắt cổ tự sát.
Sau khi Triệu Khác biết được thì nghĩ cách nhận Triệu Quân vê biên cảnh phương Bắc, khi đó Trương Hinh Vân vẫn còn, sợ bị liên lụy, cô ta nhân lúc Triệu Khác không có nhà, tìm một nhà ở xa, gả Triệu Quân đến một vùng nhỏ. Hiện giờ tuy cũng gọi là con cháu đầy nhà, nhưng mà những ngày thế này thật sự chẳng cách nào so sánh với thế giới của cậu, Tiểu Hắc Đản nhìn về phía cô gái đứng tuổi kia, chua xót không thôi.
Nhưng mà Triệu Chương cũng không quá tệ.
Một đời này, ba mẹ cậu ta không đi xưởng công nghiệp quân sự, lúc WG xảy đến thì chủ động thoát ly quan hệ với gia đình. Mà cậu ta là con trai độc nhất, về nông thôn cũng chẳng đến phiên thanh niên trí thức như cậu ta, sau khi tốt nghiệp cao trung xong, cậu ta đã bị Triệu Dần tìm người sắp xếp cho vào trường sơ trung làm thầy giáo, sau khi thi đại học được khôi phục thì thuận lợi đậu vào hệ vật lý của trường đại học Bắc Kinh, sau đó thì học thạc sĩ, tốt nghiệp thì làm giáo sư, rồi cưới con gái của thây mình, cả một đời giàu có vô ưu.
Nhưng so với Triệu Chương, Triệu Cẩn và Tiểu Du thật sự cũng không nói là không tốt, chỉ là Tiểu Hắc Đản cảm thấy hình như hướng đi của hai người họ có chút cực đoan.
Triệu Cẩn khi ra ngoài đi chơi với anh họ thì bị người ta đánh gãy chân. Thương tật tương đối nặng, hơn nữa lúc đó khả năng chữa bệnh cũng hữu hạn, cái chân đi đường kia vẫn luôn có chút dị dạng. Như thế hiển nhiên chẳng có cách nào tòng quân được, sau khi có thể thi đại học, anh ta thi vào đại học Chính Pháp, sau khi tốt nghiệp thì vào tòa án, cả đời nghiêm cẩn, không gần nữ sắc, đến bây giờ vẫn chưa kết hôn, sự nghiệp cũng tốt, khi về hưu thì đã là viện trưởng tòa án.
Tiểu Du...
Tiểu Hắc Đản liếc nhìn ông cụ non quần áo thời thượng trước mặt, cảm thấy hơi đau răng, thật sự là một tên già rồi vẫn ăn chơi trác táng! Khi còn nhỏ, bà nội Tần tâm tâm niệm niệm vì anh ta còn nhỏ đã phải tách khỏi cha mẹ, thế nên đặc biệt yêu thương cậu ta, dưỡng nên cái tính ham ăn biếng làm, chẳng chịu được chút đau khổ, thi đại học thì bị Triệu Cẩn đè đầu, miễn cưỡng mới vào một trường chuyên nhỏ, tốt nghiệp xong thì lăn giới giải trí, còn lấy cho mình một nghệ danh, gọi là Du Đạt Phi gì đó. Đứng đắn đi diễn chẳng được mấy bộ phim, tốc độ thay bạn gái còn nhanh hơn thay quần áo, trước sau lấy sáu vợ, trai gái chung riêng sinh một đàn.
Rất nhanh tang lễ đã kết thúc, Tiểu Hắc Đản nhìn thấy Lâm Vĩ phong trần sương gió đi đến, là con trai của Lâm Niệm Doanh.
Lâm Niệm Doanh đã mất mười mấy năm, hưởng dương năm mươi tám, sau khi mẹ mất, anh ta được mẹ ruột đón đi, nhưng do đã chịu quá nhiều đau khổ, thế nên thân thể vẫn luôn không tốt.
Nói đến, hết thảy thay đổi hình như đểu liên quan đến mẹ cậu, mùa xuân năm 58 ấy hệt như một dấu mốc, đem hai thế giới tách ra, một thế giới có mẹ của cậu, một thế giới không có.
Mà ở cái thế giới không có mẹ của cậu này, vận mệnh của rất nhiều người đã thay đổi, như Lâm Niệm Doanh, bản thân cậu, Triệu Sâm, Triệu Quân, cậu, bà nội Vương.
Sau khi đưa tiễn Vương Khác, Tiểu Hắc Đản và Lâm Niệm Huy quay về quân bộ, khôi phục sinh hoạt hằng ngày.
Không được mấy năm, Lâm Niệm Huy về hưu, đến viện dưỡng lão, cuộc sống hằng ngày thanh nhàn hơn nhiều, đang lúc Tiểu Hắc Đản nghĩ, nếu Lâm Niệm Huy mất đi, có khi nào mình cũng sẽ biến mất cùng anh ta không, hay là bản thân sẽ quay về thế giới của mình, đúng lúc ấy thì mạt thế đến!