Chương 783: Kiếp trước kiếp này (2)
Chương 783: Kiếp trước kiếp này (2)Chương 783: Kiếp trước kiếp này (2)
Giống như là mưa sao băng rơi xuống, vô số thiên thạch rơi từ trên trời xuống, chạm lên mặt đất.
Tiểu Hắc Đản hoảng sợ nhìn tòa nhà cao cao ở Tây Nam ngã xuống, như là khối xếp gỗ đổ vỡ, cho đến khi sập đến trước mặt cậu rồi mới ngừng một chút.
Một lượng lớn bụi bẩn ập đến, che kín đất trời, tâm nhìn cũng mơ hồ xa xăm.
"Tô Duệ! Nhanh, nhanh gọi người đến xem Tô Duệ thế nào!" Tiểu Hắc Đản lo lắng tru lên, sau một lúc lâu không nghe thấy động tĩnh gì phía sau, cậu mới nhớ tới anh ta chẳng những không nhìn thấy mình, mà hiện tại còn chẳng nghe thấy mình nói chuyện, cậu quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Niệm Huy nhắm hai mắt ngất xỉu trên sô pha.
Tiểu Hắc Đản gấp đến mức chẳng quan tâm nữa, thân mình nhoáng cái bay vào trong mộng của anh ta.
Khi rơi xuống nơi nho nhỏ kia, Tiểu Hắc Đản cảm giác cả người như rơi vào lò lửa, biến thành quả cầu lửa, sau đó cậu nghe thấy tiếng Lâm Niệm Huy lẩm bẩm kêu đau.
Sợ anh ta bị thương, Tiểu Hắc Đản vội vàng vọt ra ngoài.
Sau khi phi ra ngoài trăm mét, lửa trên người đã tắt, Tiểu Hắc Đản mới phát hiện một sự thật, trước kia cậu chỉ có thể cách Lâm Niệm Huy năm mươi mét, hiện tại...
Tiểu Hắc Đản quay đầu nhìn không trung xám xịt kia, có phải do thiên thạch rơi xuống nên đánh vỡ quy luật hay không.
Thử xem.
Trong lòng Tiểu Hắc Đản nghĩ thế, cậu vội vàng đi về phía trước năm mươi mét, sau đó lại bay đi gân ngàn mét.
Nhớ đến Tô Duệ, Tiểu Hắc Đản vội vàng chạy đến khu biệt thự. Lúc cậu đến đó, ngoại trừ Tô Duệ và một người bảo mẫu, những người khác đều đã chết, cũng không đúng, nhìn qua thì như không còn thở, nhưng lại có thể động đậy, tay tài xế trừu trừ một chút, bộ dáng lúc nào cũng có thể bò dậy.
Cậu tò mò dùng tay chọc chọc, dưới sự đụng chạm của cậu, tài xế lập tức bất động, cậu buồn bực nhìn nhìn tay mình, Tiểu Hắc Đản lần lượt chạm vào những người khát, sau đó cậu phát hiện những thi thể bị cậu chạm vào đều dừng biến dị.
Cậu không đoán ra được nguyên nhân, lại nhìn thấy Tô Duệ hôn mê, Tiểu Hắc Đản giờ lại lo lắng cho Lâm Niệm Huy.
Cậu chạy trở về, Lâm Niệm Huy đã tỉnh, ngồi trên sô pha luyện tập đạn lửa.
Đúng vậy, cậu không nhìn lầm, là đạn lửa của anh ta, đầu ngón tay nhẹ nhàng chà xát, sau đó từ chỗ ấy bốc lên một ngọn lửa, nhẹ nhàng bắn ra thì bay ra ngoài nửa mét, sau đó rơi xuống ở trên bàn trà, đốt nó cháy thành một cái động.
Tiểu Hắc Đản ngồi bên cạnh quan sát nửa ngày, sau đó ra cửa xem xét một phen, cũng đã có dị năng giả thức tỉnh, thủy, mộc, thổ, hệ hỏa cậu cũng gặp hai người, chỉ là không có ai vừa mới thức tỉnh đã lợi hại như anh ta.
Tiểu Hắc Đản âm thâm cân nhắc nửa ngày, không biết vì sao, cậu mơ hồ thấy dị năng hệ hỏa trên người Lâm Niệm Huy có chút quan hệ với ngọn lửa đột nhiên xuất hiện trên người cậu.
Lửa của cậu từ đâu ra, đương nhiên là do mẹ giúp cậu tiêu độc sau đó thì lưu lại.
Nếu không... tìm người thử một chút.
Nghĩ như vậy, trong đầu cậu lại hiện ra bộ dáng của Tô Duệ.
Nghĩ là làm, cậu tốn mấy phút đi vào trong biệt thự, thân hình Tiểu Hắc Đản nhoáng một cái đi vào trong giấc mơ của của Tô Duệ, nếm một ngọn lửa cực lớn xuống.
Cậu không chờ đến khi nhìn thấy hiệu quả đã bị năng lượng của thiên thạch trong không khí đánh vào, thân thể trong suốt của Tiểu Hắc Đản xuất hiện vết nứt. Trong lòng cậu cả kinh, vội vàng bay về viện dưỡng lão, nhưng vừa bay đến ban công cả người cậu đột nhiên hiện ra, rồi lại ở trước ánh mắt của Lâm Niệm Huy mà tan rã hệt như hoa tuyết, tất cả diễn ra trong ngắn ngủi, chỉ chớp mắt là tan.
Thời không quay lại, Tiểu Hắc Đản thở gấp một hơi hồi phục tinh thần, lại nhìn trước mắt, chỗ bàn tay cậu đặc xuống chỉ là một mảnh trống không, chỉ còn lại cát bụi đầy đất.
Tiểu Hắc Đản lảo đảo lui về phía sau vài bước, sau đó ngã ngồi trên đất.
Cậu cảm thụ được từng trận đau đớn truyền từ mông của mình, sau đó Tiểu Hắc Đản lại ngơ ngẩn mà cầm đèn pin trên miệng xuống, đưa mắt nhìn đồng hồ, đây là đồng hồ điện tử mà Tiểu Du nhờ người mang từ Cảng Thành về, mặt đồng hồ đen nhánh, bên trên là hàng chữ trắng nổi bật, năm 82, ngày hai tháng mười, 17:39 chiều, còn cách thời gian ăn tết hai ngày.
Cậu xuống này ba tiếng rồi.
Mà ở thời không kia, cậu bên cạnh một "chính mình" khác vượt qua gần nửa đời người.
Nghĩ đến kinh ngạc cùng hiểu rõ chợt lóe qua trong mắt của Lâm Niệm Huy, Tiểu Hắc Đản cong cong khóe miệng.
Lại nghĩ đến Tô Duệ chẳng rõ sinh tử, Tiểu Hắc Đản lo lắng nắm chặt đầu ngón tay, tiếp theo tựa như nghĩ đến cái gì, Tiểu Hắc Đản lăn long lóc bỏ dậy, bám vào sợi dây thừng khi trước đã buộc trên xà ngang, sau đó đạp vào bậc thang, một hơi bật lên trên mặt đất, rồi chạy ra bên ngoài tìm điện thoại, gọi đi.
"Mẹ ơi, mẹ có khỏe không?”