Chương 784: Kiếp trước kiếp này (3)
Chương 784: Kiếp trước kiếp này (3)Chương 784: Kiếp trước kiếp này (3)
"Niệm Huy", Tô Mai dùng bả vai phải kẹp điện thoại, hai tay đang tìm đơn mua sắm khuyến mãi, vừa tìm vừa hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao con?"
Trong lúc cô đi công tác, bọn nhỏ trong nhà hình như chưa từng gọi qua.
Nghe thấy giọng nói trâm bổng của cô, Tiểu Hắc Đản đang vô cùng hoảng loạn bỗng bình tĩnh lại: 'Không có gì à, chỉ là đột nhiên hơi nhớ mẹ."...
Năm 92, lão Cố đi rồi.
Kể ra cũng khá đột ngột, đêm trước ông còn nói với Tô Mai, thừa dịp lúc này hoạt động chân tay một chút, ông còn muốn đi xuống phương Nam, gặp mấy ông bạn già.
Tô Mai còn cười cười bảo: "Vâng ạ, chờ con vội xong thì đi cùng với người."
Thế nhưng giờ đã muộn rồi, quá muộn, cô biết rõ tuổi tác của ông mỗi năm một lớn, vì sao còn muốn ông chờ mà lại không lập tức đồng ý với ông, mang ông đi cơ chứ.
Tô Mai hận không thể quay ngược thời gian, cùng ông bắt đầu hành trình ấy, đi khắp trời Nam biển Bắc, cùng xem phong cảnh bốn mùa thay đổi.
"Mẹ." Tiểu Hắc Đản đẩy cửa đi vào, bật đèn lên, sau đó nhìn một thùng rác chứa đầy khăn giấy đã ướt đẫm, cậu đi vào nhà vệ sinh xả nước ấm vào khăn lông rồi vắt khô, sau đó khom lưng nhẹ nhàng xoa xoa mặt cho Tô Mai: "Mợ lớn vừa gọi điện thoại đến, nói hai hôm nay ông ngoại có chút không thoải mái, mẹ có muốn xin nghỉ qua thăm ông một chút không?”
Thật ra vấn đề của ông cũng không lớn lắm, chỉ là gân đây có mấy trận mưa đầu hạ, nhiệt độ không khí không tốt, người già rồi cũng cảm thấy lạnh. Mà mẹ cậu cứ nằm thế này cũng không phải cách, dù sao cũng phải tìm chuyện cho cô làm, một người bận lên thì chuyện bi thương tự trách trong lòng cũng sẽ từ từ biến mất. "Ông ngoại con?!" Tô Mai cả kinh trong lòng, bật người ngồi dậy.
Đã một ngày cô còn chưa ăn gì, bỗng nhiên ngồi dậy gấp như vậy, cả người có chút choáng váng hệt như say xe.
Tiểu Hắc Đản vội vàng đỡ lấy cô: "Mẹ đừng vội. Con đã hỏi rồi, ông ngoại chỉ sốt một chút, hôm qua mợ lớn vừa phát hiện đã gọi xe dẫn ông ngoại đi bệnh viện khám rồi, bác sĩ cũng cho thuốc, uống xong đổ mồ hôi một trận, giờ cũng đỡ hơn nhiều. Nhưng mà con nghe thấy giọng của mợ, hẳn là ông bà ngoại đều nhớ mẹ rồi."
"Mua vé xe đi, mẹ phải về." Sau khi kêu la xong, Tô Mai thoáng bình tĩnh lại một chút, công việc còn lại cô cần chút thời gian để sắp xếp một chút: "Con đợi chút nữa nói với Tiểu Du một tiếng, bảo nó tìm giúp mẹ một vé máy bay đến thành phố Duyên vào chiều mai." Thành phố Duyên cách Hòe Lâm tầm hai trăm cây số, xuống máy bay rồi có thể đi bằng xe khách.
"Chọn vào hôm sau đi." Triệu Khác bưng bát mì, đẩy cửa đi vào nói: "Hai vé, ba đi với mẹ con."
Sau đó, còn chưa đợi Tiểu Hắc Đản trả lời, ngoài cửa đã có bốn đứa nhóc theo thứ tự chạy đến, đứa dẫn đầu kêu lên: "Muốn đi đâu nha? Con cũng đi nha."
"Con nữa! Con nữa cơi"
"Ba ơi." Đứa nhỏ nhất đẩy anh chị của mình ra, chạy vọt vào ôm chân của Tiểu Hắc Đản: "Bà nội muốn về nhà với chúng ta sao ạ?"
Tiểu Hắc Đản sờ sờ đầu của con trai: "Không phải, bà nội phải đến Thiểm Bắc thăm ông bà cố ngoại, Thần Thần có muốn đi cùng không?"
"Ba và mẹ cũng đi sao ạ?”
Tiểu Hắc Đản gật gật đầu.
Tô Mai nhíu nhíu mày, nhìn về phía cậu và Triệu Khác: "Hai người không đi làm hay sao?" Triệu Khác, hiện giờ đã là tư lệnh quân khu, lắc lắc đầu: "Ở dưới còn nhiều người thế mà, tôi vắng mặt mấy hôm cũng chẳng có chuyện gì."
Tô Mai nhìn về phía Tiểu Hắc Đản.
Năm 84, Tô Quốc giải thể trước bảy năm so với lịch sử.
Trước khi giải thể cũng thiếu bên ngoài một đống nợ, quân đội giải tán thì vũ khí cũng vô dụng, người cần tiên, bán vũ khí cho phương Tây, mà người không cần tiên thì hủy vũ khí hạt nhân rồi bán áp trục, lại thiếu chút nữa đem đống vũ khí như sắt vụn kia nấu lại, làm thành phôi bán cương bán cho đối phương, tốt hơn chút thì bán lậu sang Châu Phi.
Lúc ấy Tiểu Hắc Đản đã bị điều đến Băng Thành, mấy năm kia cậu vẫn luôn làm chủ kinh tế dân sinh, trong tay người dân có tiên, chính phủ cũng có tiền, thời gian rời khỏi Liên Bang ngày càng gần, cái gì áp trục, các kiểu máy móc vũ khí, ai đem đến cậu cũng không từ chối, càng nhiều càng tốt, kéo đến Y Ca, Lôi Nặc Hà Trấn, rồi đến nông trường, nông trường Hồng Kỳ, huyện Thang, huyện Hoa, thành phố Hạc, thành phố Giai, tổng mười tám huyện, năm thành phố, bảy nông trường kinh tế, năm đó đều từng cái từng cái đi theo.
Cách năm cậu liền nhảy hai cập, hiện giờ đã ở Băng Thành.
Một người ở chức vị như cậu, sau mà không vội cho được.
Lão Cố qua đời, cậu xin nghỉ mang theo Nan Nan và Thần Thần trở vê mấy ngày, nay lại cùng cô đi Thiểm Bắc, ít nhất cũng phải nửa tháng.
"Không có gì đâu ạ.' Tiểu Hắc Đản cười nói: "Con đã không nghỉ hai năm rồi, nghỉ liền mấy ngày này cũng không sao, hay là mẹ không muốn còn đi cùng?"