Chương 82: Tìm quân nhân, gả đi (1)
Chương 82: Tìm quân nhân, gả đi (1)Chương 82: Tìm quân nhân, gả đi (1)
Tô Duệ buông mì xuống, xắn tay áo, nhảy vào chuồng lợn, vỗ chân Trương Ninh: "Tôi nấu mì thịt dê, có bưng tới. Chị đi gọi bác ra ăn mì, tôi dựng cho."
Biết Tô Duệ làm việc nhanh nhẹn, Trương Ninh cũng không khách khí với cô, buông gậy trúc, sợi dây trong tay xuống, đỡ lưng ghế nhảy xuống đất, đi gọi bà Vương.
Tô Duệ chân vừa nhấc, đứng lên ghế, quơ quơ vài gậy trúc Trương Ninh cố định, buộc lại vì chưa chặt.
Sau đó cô cầm gậy trúc dựng thẳng một bên, sắp hàng chỉnh tề theo mật độ nhất định, dùng sợi dây cố định, dựng màn rơm rạ, trát bùn đã trộn lên.
"Xong rồi." Tô Duệ để ghế xuống, lấy nắp trên thân trúc, rửa tay.
"Tiểu Mai, chậu." Trương Ninh gọi lại Tô Duệ xoay người muốn đi, nhanh chóng đưa chậu trúc đã rửa xong, đựng nửa cân táo khô tới: "Cho eml"
Tô Duệ nhận lấy chậu trúc, liếc ghế tre cao hơn nửa mét trước nhà bếp, hỏi: "Chị Trương, ai làm ghế tre này cho nhà chị?"
Trương Ninh quay đầu nhìn: "Tôi mang tới từ nhà mẹ. Đàn ông trong thôn chúng tôi người không có mấy người không biết làm ghế tre. Cái này là chú tôi làm, hồi tôi vừa theo quân, lúc vê nhà mẹ có mang theo mấy cái tới, em có lấy không?"
Không đợi Tô Duệ trả lời, Trương Ninh nói: "Em chờ một chút, tôi đi lấy cho em hai cái mới."
Dứt lời, Trương Ninh xoay người vào phòng để đồ lặt vặt.
Tô Duệ thấy Trương Ninh có thừa ghế không ngồi, thì không khách khí, chỉ đuổi theo nói: "Tôi lấy một cái là được."
"Một cái!" Trương Ninh kéo đèn điện, quay đầu nghi ngờ nói: "Một cái đủ cho ai dùng?” "Cho Triệu Cẩn." Tô Duệ nói: "Đục một vòng tròn ở giữa, cho nó dùng khi đi vệ sinh.
Trương Ninh sững sờ, suy nghĩ một lúc rồi bừng tỉnh: "A, đúng là sẽ dễ hơn!"
Ở cửa có một cái, Tô Duệ đưa tay lấy, nói với Trương Ninh "Đi đây", xoay người chào hỏi bà Vương trong sân.
Cửa nhà, Tiểu Hắc Đản đã ôm trống chờ.
Tô Duệ xoa đầu cậu bé: "Chờ mẹ chà nồi rửa bát, lấy thuốc cho anh Triệu Cẩn xong, mẹ đi ngay."
"Anh rửa bát, nồi cũng để anh chà." Tiểu Hắc Đản kéo ống tay áo Tô Duệ, kêu lên: "Mẹ, mẹ mau dẫn con xuống núi luyện trống đi."
"ồ." Tô Duệ nhướng mày: "Anh con rửa bát à, vậy con làm gì?"
"Con còn nhỏ mà."
"Ừ, con nhỏ hơn anh con ba tuổi, vậy con rửa đũa, mẹ chà nồi." Tô Duệ buông cái ghế xuống, dắt tay cậu bé, vừa đi vào trong phòng, vừa nói: "Chúng ta phân công hợp tác."
"Anh rửa xong đũa rồi."
"Vậy bắt đầu từ ngày mai."
Tiểu Hắc Đản suy nghĩ, rửa một ít hình như cũng không phải việc khó gì, liền gật đầu.
Tô Duệ buông Tiểu Hắc Đản, bưng chậu vào phòng bếp, Lâm Niệm Doanh đã rửa xong bát đũa, đang ngồi ghế chà nồi.
Buông chậu xuống, Tô Duệ vươn tay ôm cậu từ trên ghế xuống, lấy cao lương dùng để cà nồi trong tay Niệm Doanh ra: "Sau này Niệm Doanh rửa bát giúp thím là được, để thím chà nồi."
Lâm Niệm Doanh nghe thấy Tô Duệ vừa nói chuyện cùng Tiểu Hắc Đản, mình đến lâu như vậy mà chưa từng làm một việc nhà, ngượng ngùng xoa tay: "Thím nấu cơm, nồi và bát đều giao cho cháu rửa nhé? Em trai còn nhỏ."
"Công việc của em trai nhẹ nhàng, lại không thể không để cho nó làm, nếu không..." Tô Duệ nghiêng đầu cười nói: "Thành tên lông bông thì sao?"
Thấy Lâm Niệm Doanh còn muốn nói gì nữa, Tô Duệ võ vai cậu bé: "Đi thu dọn lại sách của cháu, hỏi xem anh Triệu Cẩn có muốn xem không, có thì có thể cho anh mượn một hai quyển trước."
"Dạ." Lâm Niệm Doanh trả lời, xoay người chạy đến gian nhà chính, khi đi qua Tiểu Hắc Đản ôm trống thì hỏi: "Em xem sách cho trẻ em không?"
"Có khỉ không?" Tiểu Hắc Đản ôm trống đuổi theo: "Anh họ năm của em có một quyển có con khỉ đại náo thiên cung, mẹ em làm không khác gì con khỉ trong đó, khắc mấy cái cho chúng em, đẹp lắm."
"AI" Lâm Niệm Doanh kinh ngạc quay đầu: "Thím còn cắt được Tôn Ngộ Không?”
"Vâng, Tôn Ngộ Không." Lâm Niệm Doanh vừa nói như vậy, Tiểu Hắc Đản mới nhớ ra tên con khỉ: "Mẹ em chẳng những biết khắc Tôn Ngộ Không, còn khắc... Ké khắc con lợn kia."
"Đó là Bát Giới, còn có Đường Tăng, Sa hòa thượng, đều trong đại nháo thiên cung." Lâm Niệm Doanh suy nghĩ: "Còn có Ngọc đế, Thái Bạch Thiên Tỉnh..."
"Không phải Thái Bạch Thiên Tinh." Triệu Cẩn ở phòng ngủ uốn nắn: "Là Thái Bạch Kim Tinh."
"À, đúng." Lâm Niệm Doanh ngượng ngùng cười với Triệu Cẩn ở phòng ngủ: "Là Thái Bạch Kim Tinh, em nhớ nhầm."
"Có không?" Tiểu Hắc Đản buông trống nhỏ xuống, vừa lục giỏ vừa đi vào trong nhìn: "Quyển nào vậy?"
"Không có "đại náo thiên cung”." Lúc Lâm Niệm Doanh mua sách, có lật qua từng quyển nên vẫn nhớ đại khái có sách gì: "Có "sông Thông Thiên", còn có một quyển "Cao Ngọc Bảo', sách cho trẻ em có hai quyển này."
Lâm Niệm Doanh tìm ra, cho Tiểu Hắc Đản xem.
"Sông Thông Thiên là gì?" Tiểu Hắc Đản lôi sách vở, nhìn bìa, kêu lên: "Đây không phải là con khỉ sao? Nhìn xem, còn có hòa thượng, Sa Tăng, Trư Bát Giới."
"Nhìn chữ bên dưới đi." Lâm Niệm Doanh chỉ ba chữ to màu đỏ phía dưới, đọc: "Sông Thông Thiên.