[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 83 - Chương 83: Tìm Quân Nhân, Gả Đi (2)

Chương 83: Tìm quân nhân, gả đi (2) Chương 83: Tìm quân nhân, gả đi (2)Chương 83: Tìm quân nhân, gả đi (2)

Tô Duệ chà nồi xong, đi vào trong đổ thùng nước, đốt đuốc, thêm củi khô để đốt, để lát dùng rửa mặt.

Sau đó cô lấy thuốc, bưng bát nước, đưa cho Triệu Cẩn.

"Tiểu Hắc Đản." Tô Duệ cất bát không: "Đi, ôm trống của con, chúng ta xuống núi."

Tiểu Hắc Đản đang tìm trong giỏ cùng Lâm Niệm Doanh, chụm đầu xem sách cho trẻ em "sông Thông Thiên", nghe vậy thì hơi lưu luyến.

"Về xem sách cho trẻ em sau." Tô Duệ thúc giục: "Nhanh lên một chút."

Muộn nữa trời sẽ tối.

Lúc Tô Duệ không cười, khí thế trên người nghiêm nghị, Tiểu Hắc Đản rất sợ, không còn dám mè nheo, ôm lấy trống nhỏ của mình, xách giá trống, dùi trống đi theo Tô Duệ, bình bịch xuống núi.

Tô Duệ tìm chỗ bằng phẳng ở dưới tàng cây bên dòng suối, buông giá trống xuống.

Tiểu Hắc Đản để trống nhỏ lên, nhận lấy dùi trống mẹ đưa tới, giang rộng hai chân, khuôn mặt nhỏ phồng lên, đánh.

Hai tay Tô Duệ ôm ngực, dựa ở trên cây, cô nhắm hai mắt nghe, kêu dừng, sau đó cầm lấy dùi trống trong tay Tiểu Hắc Đản, vừa đánh vừa giảng giải cho cậu bé.

Chú ba thấy cậu bé nhỏ tuổi, chỉ chọn một đoạn trong điển khúc Mục Trường Khánh dạy cậu bé. Đoạn này là bốn nốt nhạc, |x x|, nếu dùng một dùi, tay phải đánh trống, nếu dùng hai dùi, tay trái, tay phải phải đồng thời đánh. Lúc đánh, cổ tay phải buông lỏng, cánh tay phải vung rộng, như vậy sức huy động mới có thể chuyển tới dùi trống qua cổ tay.

Kiếp trước Tô Duệ học đàn nhị, năm thứ nhất đại học đã tham gia một câu lạc bộ tên là "nhạc cụ dân gian, đã tạo thành đội với người ta và tham gia hoạt động kỷ niệm ngày thành lập trường. Bởi vì cô cảm thấy hứng thú, còn học trống với người ta một thời gian.

Trống mà, cho dù là giá trống, hay là trống da trâu, đều có chung cách xử lý.

Cô dạy Tiểu Hắc Đản vẫn dư dả. ...

Sáng sớm hôm sau, ăn cơm xong, Tô Duệ giặt quần áo, câm dao đào một lỗ tròn rộng tám tấc ở giữa ghế tre, cắt vải bông ca rô trắng xanh bọc lại, gọt đinh tre để cố định, phía dưới xếp thùng trúc nhỏ.

Nhìn qua tương tự với bồn cầu bây giờ, chỉ là không thể tự động xối nước.

Đưa ba đứa lớn đến phòng học nhỏ của nhà họ Vương, trả lại tiền vay Trương Ninh mua thức ăn ngày hôm qua, Tô Duệ cõng Triệu Du trở lại, kiểm tra lại tiền trong tay, cô đã tiêu hết tiền Triệu Khác cho ngày đó rồi.

Trong tay còn lại một trăm đông Trân Oánh đền và tiền sinh hoạt của hai đứa bé Triệu Khác cho ngày hôm trước.

Về tiên nguyên chủ... Vợ chông nguyên chủ tiết kiệm mấy năm ở trong hộp mây, Tô Duệ vẫn luôn không động đến, tạm thời cũng không định động vào.

Suy nghĩ, Tô Duệ cất tiền, cõng Triệu Du xuống núi đến nhà ăn.

"Đồng chí Tô." Đại Bàn đang phơi măng khô ở sân, thấy cô tới thì vội vàng nghênh đón: "Cô tới thật đúng lúc, chúng tôi vẫn không nắm giữ được nhiệt độ, trước sau phòng ấp trứng để hai nhóm trứng vịt, không phải nhiệt độ thấp, thành trứng chết, thì là nhiệt độ quá cao, nướng chín trứng. Thế này không ổn, chúng tôi còn vừa bỏ thêm một nhóm nữa. Trong lòng tôi thật sự không chắc, cô mau xem đi."

Tô Duệ được Đại Bàn đưa đến phòng ấp trứng. Cô vén màn cỏ lên, cảm nhận nhiệt độ bên trong, cởi Triệu Du từ phía sau lưng xuống, đưa cho chiến sĩ đốt giường đất ở bên ngoài. Đứa bé vừa định há miệng kêu gào, hai cánh tay chiến sĩ kia giương lên, ném đứa bé lên giữa không trung, sau đó đưa tay đón lấy, chọc cho đứa bé cười khanh khách không thôi.

Tô Duệ liếc hai cánh tay phồng lên dưới áo chiến sĩ, yên lòng vào phòng ấp trứng, cẩn thận sờ mỗi một quả trứng vịt, sau đó căn cứ theo nhiệt độ khác nhau ở các nơi trên giường đất, điều chỉnh từng vị trí của bọn chúng.

Có hai vùng nhiệt độ cao vừa chuyển từ cuối giường đất đến đầu giường đất: "Rắc rắc" mà phá vỏ.

Hai mắt Đại Bàn sáng lên: "Đồng chí Tô, cô nghỉ ngơi đã mấy ngày, thân thể điều dưỡng đã tốt lên rồi chứ? Có phải nên đi làm không?”

"Tôi tới là muốn hỏi." Tô Duệ nói: "Tôi có thể làm công việc này chính thức chưa?"

"Cái này..." Vẻ mặt Đại Bàn chần chờ: "Không có tiền lệ, phải hỏi đầu bếp mới được."

Tô Duệ gật đầu, lại hỏi: "Nếu làm chính thức, có phải tôi có thể ở lại bộ đội không?”

"Dĩ nhiên!" Đại Bàn nói: "Chỉ cần làm chính thức, hộ khẩu của cô và đứa trẻ có thể ở nhà ăn chúng tôi."

Tô Duệ thở phào nhẹ nhõm, nhặt hai con vịt con bò ra ngoài vỏ, giao cho Đại Bàn: "Sĩ quan hậu cần ở đâu?"

"Đầu bếp đến nhà ăn quân khu, buổi chiều về." Đại Bàn nhận lấy vịt con, cẩn thận bế, vừa đi theo Tô Duệ ra ngoài, vừa nói: "Đồng chí Tô, cô tới đi làm trước đi, cô xem cô vừa đến, vịt con đã ấp trứng xong, mạnh hơn chúng tôi dày vò."

Tô Duệ vừa định trả lời, Tiểu Hắc Đản chạy tới kêu lên: "Mẹ! Mẹ, chú tặng đồ ăn đó lại tới."

Trong lòng Tô Duệ vui mừng, nói với Đại Bàn: "Tôi đi về gặp." "Được."
Bình Luận (0)
Comment