Chương 84: Tìm quân nhân, gả đi (3)
Chương 84: Tìm quân nhân, gả đi (3)Chương 84: Tìm quân nhân, gả đi (3)
Nói xong, Đại Bàn đi theo hai bước, kêu ở phía sau: "Đừng quên tới đi làm sớm một chút."
"Vậy, chuyện ngày đó..." Thư ký Trương vừa thấy Tô Duệ thì ngượng ngùng chà xát tay: "Hỏng rồi, tôi cũng không đi làm ở quân khu."
"AI" Tô Duệ ngẩn người, nhớ đến con vịt mình đưa, vội la lên: "Là bởi vì con vịt chết kia?"
"Phải, mà cũng không phải."
Thư ký Trương đơn giản kể lại chuyện đêm đó một lần, cuối cùng khá là mất mát nói: "Sau khi tôi tốt nghiệp, lựa chọn đến quân khu đi làm là bởi vì nghe bác nói, quân khu là ba Lâm Hồng Quân."
"Trước khi đi tôi cố ý điều tra cách làm người của ông ta, vê công việc, quả thật không thể bắt bẻ ông ta, là một vị quan tốt một lòng vì dân." Thư ký Trương thở dài, nói: "Chờ tôi trút bỏ gai trên người, từng bước một đi tới bên cạnh ông ta, sau khi tiếp xúc gần gũi, đã bị nhân phẩm của ông ta thuyết phục từ lúc nào, nói một câu người đầy tớ tốt của nhân dân, ông ta gánh nổi."
Tô Duệ hơi chân chờ: "Vậy bây giờ anh?"
Thư ký Trương lau mặt: "Tôi bị điêu đến huyện Huệ Sơn cạnh đó, đã hai ngày rồi."
"AI" Tô Duệ không ngờ anh ta có quyết định như vậy, chức vị thư ký này nói buông tha là buông tha: "Anh không cần phải xuống huyện, hoàn toàn có thể xin điều nhiệm cùng cấp bậc."
Thư ký Trương liếc cô: "Năm nay tôi hai tám tuổi."
Tô Duệ: ”...'
Cho nên? "Lúc Lâm Hồng Quân hai sáu tuổi đã là thiếu tá không quân, trải qua tất cả mười mấy chiến dịch lớn nhỏ." Thư ký Trương nói: "Tôi đã ở trong hoàn cảnh an nhàn quá lâu, cũng nên xuống cơ sở thực hiện giá trị đời người của tôi."
Tô Duệ nghẹn họng.
"Bây giờ tôi được điều đến thành ủy, không tiếp xúc với nhà ba chồng cô, công việc cũng tương đối bận rộn..." Dừng một chút, thư ký Trương lại nói: "Tiếp theo cô có tính toán gì? Về công việc, nhà ăn huyện Huệ Sơn chúng tôi thiếu một công nhân rửa rau. Nếu cô..."
Tô Duệ lắc đầu, xen lời: "Một khi tôi mang đứa trẻ rời quân khu, muốn tiến vào nữa sẽ khó khăn.”
Từ lúc bắt đầu, cô không muốn tìm việc làm ở bên ngoài, lần trước đòi công việc với mẹ kế Lâm Kiến Nghiệp, cũng có hai công việc ở quê quán.
Nguyên chủ có để lại cho cô một đoạn trí nhớ rất là mơ hồ, nhưng khi tiếp xúc ngực lại quặn đau, bi thương không dứt, cô thậm chí còn mơ hồ hiểu được bằng phỏng đoán.
Ban đầu, cả nhà là giấu giếm nguyên chủ chuyện cô có bệnh tim, chẳng qua là mỗi khi cô muốn chạy muốn nhảy muốn náo loạn, ba mẹ và mấy người anh đều lộ vẻ mặt căng thẳng, dụ dỗ, khuyên, làm cho trong lòng cô dần dần nghi ngờ.
Năm mười một tuổi, cô đi dạo hội làng theo mẹ, ngồi ở sân khấu rất thích con dao to trong tay võ sinh, muốn học.
Cả nhà đều không nói nguyên nhân, chỉ không cho phép.
Trong lòng nguyên chủ phản nghịch, hơn nữa trong lòng mơ hồ suy đoán nhiều năm, nửa đêm, bò dậy, mang mấy bộ quần áo đến cục Văn Hoa trên huyện.
Vì tìm cô, anh cả ngã vào núi té gấy chân, lại bởi vì cứu chữa không kịp thời mà từ đây đi bộ bị què.
Anh tư ở trường trung học cơ sở huyện nghe được tin tức, chạy ra tìm cô từ trong trường thi giống như kẻ điên, từ đấy nghỉ học.
Đây là nguyên chủ thiếu nợ, mặc dù lúc đi cô không nói gì, nhưng cảm giác tội lỗi vẫn luôn canh cánh trong lòng cô mỗi khi tỉnh ngủ lúc nửa đêm, đánh vào trong lòng Tô Duệ.
Còn ba năm sau phải đối mặt với thiếu lương thực, cô không thể bỏ nhà nguyên chủ.
Cho nên, nghĩ tới nghĩ lui, phương pháp tốt nhất chính là sắp xếp công việc cho mỗi người một việc.
"Thật ra thì." Thư ký Trương trầm ngâm nói: "Muốn ở lại còn có một biện pháp."
Hai tròng mắt Tô Duệ sáng lên: “Anh nói đi."
"Tìm quân nhân, gả đi."
Tô Duệ khinh khỉnh, đứng dậy cầm tờ giấy trúc, tìm bút chì của Lâm Niệm Doanh, đưa cho thư ký Trương, nói: 'Viết điện thoại ở đơn vị ba mẹ chồng tôi."
Thư ký Trương nhận lấy bút, vừa viết, vừa nói: "Cô gọi điện thoại quấy rầy?"
Tô Duệ: "Nói chuyện tình cảm một chút."
Thư ký Trương đưa tờ giấy viết xong cho cô: "Vậy còn không bằng lát cô mang đứa trẻ lên xe tôi, tôi đưa các cô lên thành phố, cô trực tiếp đưa con đến cửa mấy ngày có hiệu quả hơn."
Tô Duệ nhận lấy giấy trúc nhìn, gấp lại bỏ vào trong túi: "Tôi tạm thời không đi được."
Phải đi cũng phải chờ trung đoàn phó Triệu trở lại, cô giao hai đứa trẻ tới tay người ta, nếu không tiểu Du mà ồn ào, cũng đủ để bác Vương và chị Trương chịu dày vò.
Lần này tới thư ký Trương mang không ít thứ hơn lần trước, có hai hộp trái cây, còn có sữa mạch nha, sữa bột, đường nâu, đường trắng, vân vân. Lần trước tới là ba Lâm Kiến Nghiệp bỏ tiền bỏ vé ra, lần này nhất định là anh ta †ự móc tiền túi.
Tô Duệ vốn không muốn nhận, nhưng thấy thư ký Trương muốn chạy mất dạng, cô dập tắt ý định để anh ta mang đi, giữ anh ta lại ăn bát mì.