Chương 85: Tìm quân nhân, gả đi (4)
Chương 85: Tìm quân nhân, gả đi (4)Chương 85: Tìm quân nhân, gả đi (4)
Sau đó cô lấy thư Lâm Niệm Doanh, Tiểu Hắc Đản viết ra, cho anh ta hai mao, nhờ anh ta đến huyện thì đi một chuyến bưu cục, gửi đi giúp.
Tiễn thư ký Trương, Tô Duệ ngẩng đầu nhìn vị trí của mặt trời, khoảng chín rưỡi.
Cô không biết có thể đến quân đội mượn dùng điện thoại không, bèn cõng Triệu Du đến nhà ăn canh tác lần nữa.
Đại Bàn nghe xong hơi trầm ngâm, cởi tạp dề trên người xuống: "Tôi đưa cô đến nhà ăn quân đội, phòng làm việc bên kia có điện thoại."
Tô Duệ nói cảm ơn, đi theo sau Đại Bàn đi qua cầu suối, đi thêm mấy dặm, rẽ về phía nam đến cửa bắc của quân đội. Sau khi kiểm tra, Đại Bàn dẫn cô đi vào.
Nhà ăn nơi này rộng hơn sáng sủa hơn.
Sĩ quan hậu cần thấy Tô Duệ, kinh ngạc nói: "Sao cô lại tới đây?"
"Tôi muốn gọi hai cuộc điện thoại."
"À, bên này." Sĩ quan hậu cần đưa dao trong tay cho Đại Bàn, xoa xoa tay lên tạp dề, lấy chìa khóa, dẫn cô mở cửa phòng làm việc: "Muốn tôi quay giúp cô không?”
Tô Duệ lắc đầu: "Tôi sẽ quay."
"Được, cô gọi đi."
Dứt lời, sĩ quan hậu cần chủ động đi ra ngoài.
Cú điện thoại đầu tiên của Tô Duệ là gọi tới thành ủy trước, sau khi thư ký mới nhận được, nói câu chờ một chút, trong chốc lát lại trả lời: "Phó bí thư Lâm đang họp, đồng chí Tô, cô xem..."
Không nói đợi lát nữa "Cô gọi lại", hoặc là "Phó bí thư Lâm xong việc, tôi nói với ông ấy một tiếng, để ông ấy gọi lại cho cô”, càng không hỏi Tô Duệ có chuyện gì? Có quan trọng không? Tô Duệ cầm điện thoại, híp mắt: "Vậy nhờ anh truyền đạt với ông ấy một tiếng giúp tôi, mấy ngày nữa tôi mang hai đứa trẻ đến thăm ông ấy, mời ông ấy đừng quá thương tâm vì Kiến Nghiệp, bảo trọng thân thể nhiều một chút!"
Dứt lời, không đợi đầu bên kia đáp lại cái gì, Tô Duệ "Đùng" một tiếng cúp điện thoại, quay đầu lại bấm số điện thoại của đơn vị Trân Mỹ Như.
Nhận điện thoại là cô gái, trong lòng Tô Duệ đang tức giận, cô không khách khí, nói thẳng: "Tôi tìm mẹ chồng kế của tôi, mẹ kế của người đàn ông của tôi, Trần Mỹ Như, đồng chí Trần, xin phiền cô gọi bà ấy ra nhận điện thoại giúp tôi."
Cô gái ở đầu bên kia sửng sốt một lúc, sau đó hai mắt sáng lên, đánh hơi được mùi bát quái.
Trần Mỹ Như là diễn viên của xưởng phim thành phố, danh tiếng không lớn.
Lâm Thành Lương lại là một người sĩ diện, cho nên bà ta là người rất là khiêm tốn ở xưởng phim. Cô gái không sợ bà ta, đi vào phòng tập luyện, kêu lên ngay trước mặt mọi người: "Cô Trần, con dâu riêng của cô gọi điện thoại tìm cô."
Cô gái nhấn mạnh "Con dâu riêng".
Lập tức có người nói: "Tiểu Dao, cô nói gì thế, con dâu riêng là sao, ai gọi điện thoại tự xưng như vậy?”
Tiểu Dao cười hì hì: "Tôi không nói bậy bạ, nữ đồng chí kia trực tiếp theo tôi nói "Tôi tìm mẹ chồng kế tôi, mẹ kế của người đàn ông của tôi, Trân Mỹ Như, đồng chí Trân." Mọi người nghe xem, có thể không phải là cô con dâu riêng của cô Trần gọi điện thoại tới sao."
"Bùm', Trần Mỹ Như đỏ mặt, chân lảo đảo, thiếu chút nữa rơi xuống từ trên đài.
Trong xưởng không phải là không có ai kết hôn lần hai, có con gái riêng lại càng không chỉ một mình Trân Mỹ Như. Nhưng mọi người đều sĩ diện, cho dù ở nhà tranh đấu như thế nào, thì ra cửa đều nhã nhặn, ai lại gọi mẹ kế ngay trước mặt mọi người như vậy! Trân Mỹ Như từ chối chấp nhận, cũng không dám đối mặt với một đám đồng nghiệp xem kịch vui.
Cái từ "mẹ kế" này vốn ẩn chứa ý không tốt, bà ta không nghe điện thoại ở nơi công cộng, chỉ sợ trong đầu mọi người đều bịa ra ra một tuồng kịch.
Hít một hơi thật sâu, Trần Mỹ Như cố bình tĩnh cười với mọi người: "Con dâu tôi học kịch lúc còn bé, thích diễn nhất, nhất định là lại xem kịch nên gọi điện thoại diễn cho tôi xem."
Mặc kệ người ta tin hay không đi, bà ta giữ mặt mũi đã.
Thẳng lưng, đi ra khỏi phòng tập luyện, cách xa tầm mắt của mọi người, hai vai Trần Mỹ Như hạ xuống, thở dài một hơi, sau đó híp cặp mắt nguy hiểm, trên mặt mang vẻ dữ tợn.
Tiểu Dao quay đầu nhìn Trần Mỹ Như, run lên vì lạnh.
Sắc mặt Trân Mỹ Như hoà hoãn, bà ta cười nói với cô: "Thừa dịp tuổi còn nhỏ, vẫn nên học thêm chút cách diễn đi. Hôm nay cô chỉ gặp phải tôi, nếu là người nóng nảy, lời vừa rồi của cô vừa dứt là cô có thể ăn hai cái tát."
Tiểu Dao cứng cổ nói: "Tôi xem ai dám!"
"Đừng có không phục." Trân Mỹ Như dịu dàng cười nói: "Còn nhỏ tuổi đã lắm mồm khích bác quan hệ mẹ chồng con dâu tôi và con dâu tôi, cô có tin không, tôi tát cô hai cái thì ba mẹ cô cũng không dám nói gì!"
Đứng ở bên cạnh điện thoại, Trần Mỹ Như lấy lại bình tĩnh, sau đó mới vươn bàn tay nắm chặt lại ra nhấc điện thoại lên, vô cùng thân thiết tựa như quen thân nhau từ xưa tới nay mà nói: "Alo, Tiểu Mai đấy hả? Sao tự nhiên lại nghĩ tới dì mà gọi điện thoại qua đây vậy?”