Chương 86: Tiền trợ cấp (1)
Chương 86: Tiền trợ cấp (1)Chương 86: Tiền trợ cấp (1)
Khóe môi Tô Duệ khẽ cong lên, sau đó bi thương nói: "Kiến Nghiệp hy sinh rồi, tôi sợ ba không chịu được, dự định hai ngày nữa sẽ mang theo bọn trẻ qua ở một khoảng thời gian, ở bên cạnh bồi ông ấy cho tốt."
"Lần trước tôi qua đó, bảo mẫu nói rằng không nhận ra tôi là ai, không cho vào nhà, lần này tôi gọi điện thoại tới là để bảo dì nói với bà ta một tiếng, đừng có mắt mù tai điếc nữa. Trước đấy lần đầu tôi đến nhà, không biết cũng coi như là bình thường, thế nhưng đến thêm mấy lần vẫn không cho vào, suýt chút nữa thì tôi phải đi tìm ủy ban khu phố, hỏi thăm mấy người bác mà trước đây ba mẹ tôi đã cứu cứu trước đây xem, có phải Hoa thành có tập tục gì không, sau khi ba chồng tái hôn, không cho phép con trai con dâu cùng với cháu trai của vợ trước vào nhà nữa à?"
Nói xong, không để cho đối phương có cơ hội trả lời câu nào: "cạch" một tiếng liên ngắt điện thoại.
Trong đầu Trân Mỹ Như vang lên ù ù, giống như thể là có hàng trăm con ong mật nhỏ đang bay lượn bên tai, toàn bộ đều là "qua ở vài hôm: "tìm ủy ban khu phố": "hỏi mấy người bác".
"Lão Lâm, lão Lâm..." Trân Mỹ Như lẩm bẩm trong miệng quay đi quay lại quanh cái bàn mấy vòng, sau đó hoảng loạn nhấc điện thoại lên, gọi tới thành ủy: "Tôi tìm lão Lâm, mau, gọi ông ấy tới..."
Thư ký nghe thấy giọng nói run rẩy của phu nhân vọng ra từ trong ống nghe, không khỏi có chút giật mình, đáp lại "xin chờ một chút”, sau đó liền xoay người gõ cánh cửa của căn phòng làm việc bên cạnh.
"Phó bí thư Lâm, có điện thoại...
Lông mày của Lâm Thành Lương cau lại, không kiên nhẫn nói: "Mới vừa rồi không phải tôi đã nói rồi hay sao, nếu như cô ta tiếp tục gọi tới, không cần báo cáo, cậu cứ trực tiếp nói với cô ta rằng tôi đang bận, có chuyện gì, đợi qua mấy ngày nữa hãng nói sau."
Lời của thư ký còn chưa nói hết, lập tức nuốt trở lại.
Trân Mỹ Như nhận được điện thoại từ chối của thư ký, ngớ người ra, kết hôn mấy năm rồi chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ, trước đây cho dù là ông ấy đang mở cuộc họp, hay là phải đi về nông thôn thị sát công việc, chỉ cần một cuộc điện thoại của bà ta, một câu nói, liền có thể gọi ông ấy trở về, ở lại.
Trân Mỹ Như nhanh chóng làm cho bản thân trở nên bình tĩnh trở lại, sau đó cất giọng hỏi: "Vừa rồi cái cô vợ ở dưới nông thôn của Lâm Kiến Nghiệp, có phải là đã gọi điện thoại tới tìm phó bí thư Lâm không?”
Bà ta đã quá quen thuộc với thư ký riêng của chồng rồi, vì vậy bản thân bà ta hoàn toàn không hề che giấu sự chán ghét đối với vợ của con riêng của chồng.
Thư ký sững sờ, anh ta là được bí thư Lý giới thiệu qua đây, mới đi làm được mấy ngày.
Vẫn còn nhớ lúc mới đầu nhận được tài liệu của phó bí thư Lâm, điều khiến anh ta cảm thấy bàng hoàng chính là sự tích vê cuộc đời của ba vị liệt sĩ, ngay đến cả Lâm Kiến Nghiệp vừa mới qua đời, nhìn qua thì thấy lập được công trạng thấp nhất, thực ra... tin tức nội bộ, bản vẽ mà anh ấy mang về lúc hy sinh, giá trị của nó không thể đong đếm được.
Thế nhưng, cách làm việc của đôi vợ chồng này là bị làm sao vậy trời?
Một người vội vàng từ chối điện thoại gọi của vợ Lâm Kiến Nghiệp gọi đến, một người mở miệng liền nói đến từ nông thôn.
Đè nén lại cảm xúc trong lòng, thư ký bình tĩnh nói: "Vâng, có điều phó bí thư Lâm..."
"Cạch" một tiếng, đầu dây bên kia cúp điện thoại.
Thư ký nắm điện thoại trong tay ngẩn người, một lúc lâu sau, trong lòng thâm nghĩ: Đôi vợ chồng này, đều chỉ thích nghe nói nửa lời. "Tô Mail" Sau khi dập tắt điện thoại, Trần Như Mỹ cười lạnh một tiếng: "Tôi đúng là đã xem nhẹ cô rồi!"
Dứt lời, vội vội vàng vàng đi ra khỏi phòng làm việc, khi đi qua Tiểu Dao đang đứng ở bên ngoài cửa, bước chân ngừng một lát: "Giúp tôi nói với chủ nhiệm một tiếng, tôi có việc, đi trước đây."
Sau đó cũng không đợi Tiểu Dao trả lời lại, đôi giày cao gót phát ra âm thanh " cách cách" lững thững bước xuống cầu thang ngang qua lối đi.
Tiểu Dao: "..."
"Người phụ nữ này... sao mà lại, đột nhiên trở nên phong tình vạn chủng vậy chứ?" Ngẩn ngơ một lúc, Tiểu Dao cúi thấp xuống lẩm bẩm nói: "Bà ta nếu như sớm có bộ dạng phong tình này, thì chẳng phải đã nổi tiếng từ lâu rồi không?"
"Ha ha..." Một tiếng cười thấp, truyền tới từ bên ngoài cửa của một căn phòng làm việc khác.
Tiểu Dao quay đầu lại: 'Chị Hồng!"
Chị Hồng nghiêng người tựa lên khung cánh cửa, gẩy gẩy điếu thuốc ở đầu ngón tay, nhìn về phía bóng lưng của Trần Mỹ Như, cười nói: "Có biết người đàn ông của bà ta là ai không?"
"AI vậy?"
"Phó bí thư Lâm ở thành ủy."
"Hải!" Tiểu Dao kinh ngạc tới há hốc cả mồm: "Chồng của liệt sĩ Lưu Anh?”
"Ừ" Chị Hồng gật đầu, sau đó ý vị thâm trường nói: "Vì vậy ấy mà, bà ta không dám nổi tiếng."