Chương 87: Tiền trợ cấp (2)
Chương 87: Tiền trợ cấp (2)Chương 87: Tiền trợ cấp (2)
Mấy người bạn bè, cấp dưới kia của Lưu Anh thấp kém như thế, làm sao lại có thể không ngừng xây dựng cho Lâm Thành Lương một cái thang, tạo cho ông ấy một con đường đi đến được vị trí hiện tại.
Trần Mỹ Như ngồi xe điện mặt đất đi tới thành ủy, nổi giận đùng đùng đi tới trước cửa, bước chân nhất thời lại khựng tại chỗ.
Không được, Lâm Kiến Nghiệp vừa mới hy sinh, cái con tiện nhân Tô Mai kia ở trong điện thoại chắc chắn không ít lần nhắc tới thằng nhóc kia với lão Lâm, lần này bà ta lôi chuyện của hai vợ chồng Lâm Kiến Nghiệp ra gây náo loạn lên, trong lòng ông ấy có thể dễ chịu được hay sao.
Đó là con trai của ông ấy, còn để lại cho ông ấy thể diện rất lớn, đứa con trai vừa mới hy sinh ở biên cương!
Ông ấy chính là vô cùng nuông chiều bà ta, thế nhưng lần này cũng không chấp nhận được việc bà ta làm loạn với hai vợ chồng Lâm Kiến Quốc.
Nghĩ như vậy, cước bộ của Trần Mỹ Như lại rẽ hướng đi vê phía bưu điện, gọi cho cô em họ của bà con xa Trần Oánh đi ra ngoài.
"Chị." Đối với người chị họ được gả đi vô cùng tốt này, Trần Oánh cùng với những người chị em gái ở trong gia tộc đều giống nhau, cảm thấy hâm mộ, bên trong sự tôn trọng còn đem thiếu chút ý nịnh bợ: "Sao chị lại tới đây vậy? Là vì có chuyện gì sao?”
Trân Mỹ Như vươn tay vén gọn lại những sợi tóc xõa ra bên tai, cười nói: "Đi qua bên này, nên liền qua đây thăm em xem sao thôi."
Nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một lát, Trần Mỹ Như lại nói: "Giờ cũng đã trưa rồi, vừa hay ở gần đây có một nhà hàng Tây Khởi Sĩ Lâm, đi thôi, đưa em đi nếm thử vài món ăn đặc trưng ở nhà hàng của bọn họ." Khởi Sĩ Lâm, là một nhà hàng Tây theo kiểu Nga, phong cách tương tự so với Lão Mạc ở thủ đô.
Giá cả đối với đại gia đình phải nuôi chín đứa con cùng với người già kia của vợ chồng Chu Trường Cung và Trần Oánh mà nói, quả thực là rất đắt đỏ.
Trần Oánh thỉnh thoảng có những lúc đi qua, xuyên qua tấm màn cửa sổ pha lê trong suốt to lớn, nhìn những thanh niên thiếu nữ thời thượng khéo léo ở bên trong, những Hoa kiều trở vê nước, một hai người nước ngoài, cầm dao rĩa tao nhã thưởng thức từng đĩa thức ăn tỉnh xảo, thỉnh thoảng nâng ly rượu vang hoặc nước ngọt có ga ở bên cạnh tay lên, uống vào một ngụm, hâm mộ không thôi.
Không ngờ tới bản thân cũng có một ngày được bước vào đó, rối rít cảm ơn chị họ, Trân Oánh không khỏi nhớ tới chuyện tiên bồi thường giáng chức lần trước, mặc dù số tiền này Trần Mỹ Như đã bù vào gấp đôi cho bà ấy, trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái: "Chị, hôm kia em vừa trở về quân khu, nghe Lão Chu nhà em nói, Tô Mai đến nhà ăn làm công rồi."
Trân Oánh kéo tay của Trần Mỹ Như đi vào bên trong nhà hàng Tây Khởi Sĩ Lâm, chọn vị trí ở bên cạnh cửa sổ, sau khi ngồi xuống liên cười vui sướng khi có người gặp họa nói: "Chị nói xem, cô ta liệu có phải là muốn ở lại quân khu không?"
Công việc ở nhà ăn vừa bẩn lại vừa mệt mỏi như vậy, thế mà cô ấy cũng muốn, chậc! Quả không hổ danh là đến từ nông thôn mà, chỗ dựa sau lưng là phó bí thư thành ủy, mà cũng chỉ có ánh mắt như vậy.
Trần Mỹ Như tâm trạng căng thẳng, sau đó bất động thanh sắc ngồi xuống ghế đối diện, nhận lấy thực đơn từ trong tay của nhân viên phục vụ, chuyển qua đặt ở trước mặt Trân Oánh: "Muốn ăn cái gì, tự mình chọn đi."
Trân Oánh mở cuốn thực đơn được chế tạo vô cùng sa hoa đẹp đế ra, quét một lượt ánh mắt qua giá cả ở phía sau của từng món ăn, líu hết cả lưỡi lại không nói nên lời, có chút không dám xuống tay.
Trân Mỹ Như chậm rãi nở nụ cười: "Không có gì cả, cứ việc chọn, hôm nay tiên chị đã đem đủ rồi. Lại nói nữa, chẳng dễ dàng gì mới đến đây được một lần, mấy món ăn đặc trưng của bọn họ dù sao cũng phải nếm thử cho biết thế nào chứ."
Dứt lời, Trần Mỹ Như quay đầu lại, phân phó với nhân viên phục vụ nói: "Ốc sên cục, súp nấm kem bơ lạt, thịt bò hầm, xúc xích sốt chua ngọt, sa lát kem hoa quả, mỗi món lấy hai phần."
Nhân viên phục vụ gật đầu ghi lại: "Phu nhân còn muốn gọi thêm cái gì không ạ?
"Tiểu Oánh”" Trần Mỹ Như cười nói: "Gọi thêm hai món nữa đi, còn có cả đồ uống nữa, em xem thử xem thích cái gì."
Trần Oánh nghe Trần Mỹ Như gọi một chuỗi các món ăn, vội vàng đóng cuốn thực đơn lại: "Đủ rồi, đủ rồi, nhiều quá ăn không hết lại lãng phí lắm."
"Vậy thì lấy thêm hai phần cá hồi xông khói, với hai chai nước ngọt có ga." Trần Mỹ Như nói.
"Vâng ạ, xin vui lòng chờ đợi." Người nhân viên phục vụ kia đáp lại một tiếng sau đó liên đi xuống.
"Chị,' Trần Oánh quét ánh mắt nhìn ngó khắp tứ phía xung quanh, nhỏ giọng nói: "Đắt quá đi mất!"