[Thập Niên 60] Gây Dựng Lại Gia Đình (Dịch Full)

Chương 88 - Chương 88: Tiền Trợ Cấp (3)

Chương 88: Tiền trợ cấp (3) Chương 88: Tiền trợ cấp (3)Chương 88: Tiền trợ cấp (3)

Nụ cười của Trần Mỹ Như lại trở nên càng thêm dịu dàng hơn: "Ai bảo em là em gái nhỏ của chị chứ."

"À, đúng rồi, vừa mới nãy em nói Tô Mai muốn ở lại trong bộ đội?" Trần Mỹ Như khó hiểu nói: 'Lâm Kiến Nghiệp cũng đã không còn nữa rồi, bộ đội vẫn còn có thể để cô ta ở lại."

Trần Oánh: "Em đã hỏi lão Chu rồi, ông ấy nói trên nguyên tắc thì là không được, có điều nếu như sĩ quan hậu cần cho rằng cô ta làm việc không tệ, đồng ý chuyển cô ta lên chính thức, hộ khẩu của cô ta và con cái đều có thể đăng ký được vào phía nhà ăn bên kia."

Trần Mỹ Như hơi nhíu lông mày lại: "Sao mà lại như thế được chứ, nếu như người nào cũng đều giống như cô ta, bộ đội lại chẳng bị làm cho lộn xộn hết cả lên sao. Em đừng có mà để cho lão Chu nhà em phạm phải sai lầm, không thể mở cánh cửa này cho cô ta được."

"Người nhà của quân binh liệt sĩ quả thực là có thể nhận được sự quan tâm đặc biệt,' Trần Oánh cảm kích nở nụ cười đối với Trần Mỹ Như: "Chị, chị yên tâm đi, Tô Duệ ở lại, lão Chu nói không chừng còn có thể nhận được khen thưởng nữa ấy chứ."

Tâm trạng của Trần Mỹ Như thoáng chốc hạ thấp xuống, cố gắng kéo khóe môi miễn cưỡng cười lên nói: "Năm đó Lâm Hồng quân, Lâm Kiến Nghiệp làm gì có ai là không từ bỏ đi đặc quyền nhận được sự quan tâm đặc biệt, che giấu thân phận tiến vào quân đội, từng bước dựa vào năng lực của bản thân mà liều mạng tiến về phía trước, Tô Mai làm như này... không phải là bôi đen danh tiếng của hai anh em bọn họ hay sao?”

"Chính là bởi vì như vậy,' Trần Oánh nói: "Em nghe lão Chu nói, bên trên sẽ mới lại càng có thêm vài phần muốn được chiếu cố cho cô ta." Sắc mặt của Trần Mỹ Như trầm xuống, cảm thấy có chút không thể tiếp tục giả vờ được nữa.

Trần Oánh thấy vậy thì khó hiểu nói: "Chị, chị không phải là không nguyện ý nuôi dưỡng hai đứa bé kia, cũng không muốn để Tô Mai mang theo hai đứa bé đó vào sống ở trong nhà sao? Cô ta như vậy thì sau này cùng với hai đứa trẻ đều bị vây lại ở trong quân khu rồi, sao chị vẫn không thấy vui vậy?"

Em bị ngốc à!" Trân Mỹ Như vươn ngón tay ra hung hăng dí cái trán của bà ấy: "Quân khu cách chỗ này có bao xa đâu chứ, ngày nghỉ lễ tết gì đó vẫn là muốn đến thì đến thôi."

"Vậy thì cũng đúng nhỉ: "Trân Oánh gật đầu: "Vậy thì chị, chị nghĩ thế nào?"

Nhân lúc công việc vẫn còn chưa được quyết định, bảo Chu Trường Cung nhanh chóng đưa tiền trợ cấp cho cô ta, để cô ta đưa theo bọn trẻ mau chóng cút về quê nhà."

"Lão Chu nhà em cũng đâu có quản việc cấp phát tiền trợ cấp đâu..."

Trần Mỹ Như trừng mắt nhìn: "Ông ấy không biết hối thúc sao!"

"Ồ, vậy thì tuần này được nghỉ rồi, trở về nhà em sẽ nói với ông ấy."

"Không được,' Trân Mỹ Như nói: "Hôm nay mới là thứ tư, đợi đến chủ nhật em được nghỉ, vẫn còn hẳn bốn ngày nữa, thời gian quá dài rồi." Bộ đội làm việc hiệu suất rất nhanh, có khoảng thời gian bốn ngày này, nói không chừng công việc của Tô Mai đã được định chắc chắn rồi.

"Ngày mai em xin nghỉ trở về đi."

Trân Oánh đau lòng không nỡ bị trừ tiền lương, ngay lập tức liên muốn từ chối, Trân Mỹ Như liền mở túi xách ra, rút hai tờ nhân dân tệ lớn đưa qua.

Trần Oánh cười hì hì, vươn tay qua đón lấy, như của quý mà nhét vào trong túi, sau đó liền hỏi: "Chị, em nghe lão Chu nói, tiền trợ cấp của Lâm Kiến Nghiệp không ít, theo lý thì anh chồng lẽ ra cũng có một phần, nghe ý tứ ở trong lời chị nói vừa nãy, có phải là cũng chuẩn bị đòi rồi không?"

Trân Mỹ Như sững sờ, vô ý thức nắm chặt lấy cái vòng tay ngọc bích đeo ở trên tay bên trái, vừa mới muốn nói gì đó, ngược lại nghĩ tới đống của hồi môn của Lưu Anh hộp to hộp nhỏ ở trong mật thất, giả vờ hào phóng nói: 'Dù sao cũng chỉ có hai ba nghìn, hơn nữa cô ta còn phải nuôi hai đứa trẻ..."

"Còn hơn cả vậy đó, bốn năm nghìn lận."

Trân Mỹ Như: '..."

Tô Duệ cúp điện thoại đi ra, Đại Bàn đem chuyện trứng vịt mà buổi sáng cô đã giúp đỡ điều chỉnh, trước khi đến còn tiếp tục ấp ra được thêm vài chú vịt con nữa, nói với sĩ quan hậu cần.

Vì thế nhìn thấy Tô Duệ, sĩ quan hậu cần câu đầu tiên chính là: "Đồng chí Tô, khi nào thì cô có thể đi làm?"

"Buổi chiều liên có thể đi." Tô Duệ nói.

"Vậy được rồi, sau này việc ấp trứng nở ra vịt con sẽ giao cho cô. Đợi qua vài ngày nữa, tôi sẽ đi tới các thôn làng xung quanh tìm kiếm thêm một vài loại trứng nữa trở về. Đồng chí Tô,' sĩ quan hậu cần cười nói: "Sau này các chiến sĩ trong quân khu của chúng ta có thể thường xuyên được ăn trứng vịt trứng gà không, thì phải xem cô rồi."

"Không có vấn đề gì. Chỉ có điều: "Tô Duệ do dự nói: "Sau khi được phát tiền trợ cấp, tôi e là không thể tiếp tục ở lại trong quân khu nữa rồi."
Bình Luận (0)
Comment