Chương 89: Tiền trợ cấp (4)
Chương 89: Tiền trợ cấp (4)Chương 89: Tiền trợ cấp (4)
"Việc chuyển cô lên chính thức vừa rồi Đại Bàn đã nói với tôi rồi,' sĩ quan hậu cần cười nói: "Cô trở vê làm một tờ đơn ứng tuyển, tôi giải quyết cho cô."
Hai mắt Tô Duệ đột nhiên sáng bừng lên, đôi chân vô ý thức khép lại, cung kính chào theo nghi thức quân đội: "Cảm ơn sĩ quan hậu cần!"
Giọng nói cực kỳ lớn.
"Ha ha..."
Mọi người cảm nhận được sự vui vẻ này, một đám người ai cũng cười vang cả lên.
"Làm việc cho tốt!" Sĩ quan hậu cần cười cũng giơ tay chào đáp lại.
Tô Duệ không cảm thấy có gì ngại ngùng cả, ngược lại vui mừng cười nói: "Vâng!"
Có sự gia nhập của Tô Duệ, những chú vịt nhỏ ở trong phòng ấp trứng, ngay trong ngày hôm đó có bốn mươi tám chú phá vỏ chui ra.
Đến ngày thứ hai, lại đạt đến một mức cao mới, lại có thêm 98 chú vịt con nữa phá vỏ chui ra.
Đại Bàn cùng với một đám chiến sĩ hưng phấn tới mức lại đeo cái giỏ tre lên tiếp tục đi trèo đèo lội suối, lần này không chỉ nhặt trứng vịt, còn có cả trứng gà rừng, trứng chim cút, trứng chim bồ câu.
Phòng ấp trứng của nhà ăn Nông Khẩn bận rộn tới sục sôi ngất trời, Trân Oánh cũng mang theo một đống gánh nặng từ thành phố trở vê.
Thật lòng mà nói, để Tô Mai ở lại trong quân khu, trong lòng Chu Trường Cung ít nhiều vẫn là cảm thấy có chút bất an, vì thế nghe được những lời của vợ, sáng sớm ngày hôm sau, sau khi kết thúc buổi tập huấn buổi sáng, liền đi tới bộ hậu cần tài vụ một chuyến. "Tiền trợ cấp của Lâm Kiến Nghiệp,' bộ trưởng bộ tài vụ ngẩng đầu lên liếc nhìn Chu Trường Cung, khó hiểu nói: "Không phải là trung đoàn phó Triệu đang theo dõi sao?"
"Triệu Khác!" Chu Trường Cung nhíu chặt mày lại, hoài nghi nói: 'Lâm Kiến Nghiệp cũng không phải là cấp dưới của cậu ấy, cậu ấy quản mấy thứ này làm cái gì?"
"Lần đó bọn họ hoàn thành xong nhiệm vụ có được một phần thưởng đặc biệt," Sự việc cũng đã qua đi rồi, hai bên cũng không cần thiết phải tìm biện pháp giữ bảo mật làm gì nữa, vì thế bộ trưởng bộ tài vụ thành thật nói: "Hai mươi lăm người tham gia nhiệm vụ hiện tại đã quay trở về vị trí công tác nghiệp vụ của mình, tự nguyện từ bỏ phần khen thưởng này, sau khi trung đoàn phó Triệu trao đổi lại với phía bên trên xong, căn cứ vào tình huống gia đình cũng những chiến sĩ hy sinh và bị trọng thương, chuẩn bị cộng cả số tiền này vào tiền trợ cấp và xuất ngũ, phí an ủi gia đình.
"Trình tự có chút phức tạp, còn phải đợi thêm vài ngày nữa."
"Hai mươi lăm người toàn bộ đều tự nguyện từ bỏ!" Chu Trường Cung kinh ngạc nói: "Điều này làm sao mà có thể được chứ?"
Khen thưởng đặc biệt đấy, ngạch số chắc chắn không ít, cho dù là bản thân bọn họ tình nguyện, thế còn người nhà đâu, sau khi biết cũng không làm loạn lên sao?
Bộ trưởng bộ tài vụ sắc mặt thoáng cái liền trầm xuống: "Sư trưởng Chu, trước khi nói ra những lời này, ông còn nhớ rằng trên người mình mặc trang phục gì không?”
"Nếu như còn bất kỳ ý kiến gì, kiến nghị ông đi tìm hiểu một chút, tình hình thảm khốc của nhiệm vụ lần đó!" Không nhắc tới những người hy sinh, chỉ nói không tới mười ba người nhân viên bị trọng thương kia, không phải là thiếu cánh tay cánh chân, thì chính là bị giày vò tới mức tinh thân không còn được bình thường nữa, đa số bởi vì là nhân viên thuộc tuyến bí mật, sự vẻ vang này còn không thể công bố ra ngoài được.
"Tôi không có ý tứ hoài nghi điều gì cả, tôi chỉ là đột ngột nghe được, nghĩ tới người nhà của bọn họ..."
Bộ trưởng bộ tài vụ chỉ về phía cửa ra vào, phất phất tay.
Sau khi ra ngoài, Chu Trường Cung hận không thể tự tát cho mình một cái, ông ấy chính là vì hôm kia vừa mới bị người ở dưới quê hối thúc gửi về một món tiền, bây giờ đột nhiên nghe được ... theo bản năng mà tự nhiên bật ra câu hỏi...
Àil
Chu Trường Cung ủ rũ chán nản trở về tới nhà, Trân Oánh liền vội vàng đặt xuống bát đũa trong tay đi ra nghênh đón: "Thế nào rồi? Thế nào rồi hả? Tiền trợ cấp của Lâm Kiến Nghiệp trong hai ngày này thể chuyển xuống không?”
Chu Trường Cung lắc đầu, ngồi xuống cái ghế dài phía trước bàn, cầm lấy chai rượu mà Trần Oánh đã chuẩn bị sẵn, đổ vào trong ly, nhấc lên một hơi nốc cạn, sau đó lại cầm chai rượu lên.
Trân Oánh ngay lập tức phản ứng lại được, tiến lên phía trước đoạt lại chai rượu, khẩn trương nói: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
"Anh bị giáng chức rồi hả, hay là bị khai trừ rồi..."
"Em đang nói linh tinh cái gì vậy hả!" Chu Trường Cung nhíu mày lại không vui nói.
"Đầu không phải à, ôi trời đất mẹ ơi, dọa chết em rồi,' Trần Oánh ngồi đi về phía cái ghế ngồi xuống, thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó liền nhướng mày lên nhìn ông ấy nói: "Vậy cái dáng vẻ như vội về chịu tang này của anh, là đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Chu Trường Cung không thể hiểu nổi trực giác của người phụ nữ này, vì thế nói: "Tiền trợ cấp của Lâm Kiến Nghiệp vẫn còn phải cần thêm vài ngày nữa, em trở về đi làm sớm đi."