Chương 90: Tiền trợ cấp (5)
Chương 90: Tiền trợ cấp (5)Chương 90: Tiền trợ cấp (5)
"Sao mà lại vẫn còn cần thêm vài ngày nữa chứ?" Trần Oánh bất mãn nói: "Không phải em bảo anh đi thúc giục hay sao?"
"Giục cái gì mà giục! Em chỉ có biết giục thôi hải!" Chu Trường Cung bỗng thoáng chốc liền đứng bật dậy: "Nếu như không phải tại vì em bảo anh đi giục, anh có thể mở miệng nói nhỡ lời sao...' Đắc tội với bộ trưởng bộ tài vụ, sau này còn chẳng phải là gây khó dễ cho ông ấy sao.
Trân Oánh bị dọa cho sợ hãi tới mức ngả người ra sau suýt chút nữa thì ngất xỉu, liền không chút khách khí nào phản kích nói: "Ôi chà, hóa ra là nói nhỡ lời rồi àI Tôi nói mà, vừa trở về mặt cứ thối đần ra, làm như có người chết vậy."
"Trân Oánh! Em có biết nói chuyện không vậy hả?”
Trân Oánh cũng không muốn cãi nhau nhiều, hai người bọn họ đừng thấy đã kết hôn nhiều năm như vậy, cũng chỉ mới có hai năm nay mới thường xuyên được gặp mặt nhau, nhưng lại vì người già, con cái, mà khó trăn trắc trở: "Em muốn đón mấy đứa trẻ qua đây có được không?”
Chu Trường Cung lại ngồi xuống một lần nữa, ngữ khí đã trở nên mềm mại hơn: "Đón thì đón thôi."
Đón, nói vô cùng nhẹ nhàng.
Trân Oánh điều chỉnh lại cảm xúc, nén lại tính khí mà nói: "Lão đại năm sau phải thi đại học...
"Thi đại học!"Chu Trường Cung sửng sốt: "Lão đại bao nhiêu tuổi rồi?"
Trân Oánh nghẹn ngào, lời nói phía sau suýt chút nữa không nói thành lời: "Hai mươi mốt tuổi rồi."
Mấy năm vừa rồi chiến tranh loạn lạc, lão đại đi học đại học có chút muộn.
Thấy Chu Trường Cung trâm mặc không nói lời nào, Trân Oánh sau đó lại nói: "Lão nhị lão tam với lão tứ mười bảy tuổi, năm sau là lên lớp mười rồi, lão ngũ lão lục mười lăm tuổi, năm sau sẽ lên cấp hai..."
"Đợi đã!" Chu Trường Cung nói. Tại sao lão nhị nhị lão tam với lão tứ sao lại bằng tuổi nhau vậy? Còn có cả lão ngũ với lão lục?"
Ông ấy không nhớ là vợ mình đã từng chửa tam sinh, hay là song sinh mà?
"Chu Trường Cung!" Lần này thì đổi thành Trần Oánh đừng bật dậy kêu lên với ông ấy: "Anh quên vào năm bốn lăm, năm bốn chín, anh đã nhận nuôi ba đứa trẻ rồi sao?"
"A, không quên có quên đâu, Chu Trường Cung nhanh chóng đứng dậy đi vòng qua cái bàn, vỗ về vuốt vuốt tấm lưng của vợ mình: "Anh chỉ là không nhớ tuổi tác của mấy đứa thôi, tại em cứ nói lão nhị lão tam lão tứ, rồi lại lão ngũ lão lục, anh có chút chưa kịp phản ứng lại được."
"Đừng động vào eml" Trần Oánh trâm mặt ngồi xuống: "Chị Mỹ Như nói rồi, sau khi đón mấy đứa trẻ tới, chị ấy sẽ giúp đỡ sắp xếp trường học cho. Tiền đề là, Tô Mai cùng với hai đứa trẻ không thể ở lại trong quân khu, nhất định phải đi về quê."
Chu Trường Cung cố gắng suốt cả một đời, đều là dựa vào thực lực của bản thân, ông ấy không thích cách thức đi cửa sau như thế này, vì thế nói: "Mấy đứa trẻ có thể đi vào trong huyện..."
"Giáo dục ở trong huyện có thể so được với trong thành phố sao?"
Chu Trường Cung: "Chỉ cần có đủ năng lực, ở đâu mà không giống nhau chứ?"
"Cái đạo lý to lớn đấy của anh, đừng có mà nói với em,' Trần Oánh nói: "Viết thư về hỏi thăm bọn trẻ đi, xem xem bọn trẻ lựa chọn thế nào?"
Chu Trường Cung tự biết đối với bọn trẻ còn có biết bao nhiêu thiếu sót, đối với yêu cầu trong những bức thư mà bọn chúng gửi đến, rất ít khi có thể từ chối được. Nghe vậy, ngay lập tức không nói thêm lời nào nữa.
Hai vợ chông mặc dù đã ngầm đạt được một loại ước định ngâm nào đó, thế nhưng tiền trợ cấp không được phát xuống, bọn họ tạm thời cũng bất lực chịu bó tay.
Vì thế, Trân Oánh sau khi trở lại đi làm, vẫn luôn không dám tiếp cận lại gân bên người Trần Mỹ Như.
Hai ba ngày trôi qua, Trần Mỹ Như vẫn không thấy Tô Mai cùng với hai đứa trẻ tìm đến cửa, cho rằng người đã nhận lấy tiền trợ cấp, được Chu Trường Cung sai người đưa trở về quê rồi, vì thế thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng vui vẻ ngâm nga một bài hát cầm chìa khóa đi tới nhà cũ của nhà họ Lưu, đi vào mật thất, mở từng chiếc hộp một ra, tận hưởng trang sức vàng bạc ngọc thạch, những bức tranh chữ cổ kính ở bên trong.......
Sau khi nhận được lời khẳng định của sĩ quan hậu cần, Tô Duệ ngay trong đêm liền mô phỏng nét chữ của nguyên chủ viết một bản tài liệu, sáng sớm hôm sau liên nộp lên phía trên.
Giải quyết xong được việc lớn trong lòng, Tô Duệ ở trên giường lò chăm sóc những chú vịt con rất nhiều, đi vào trong rừng chặt hai cây tre to bằng bắp tay, toàn bộ đều được chia ra thành từng khúc dài hai mét.
Cầm lấy một khúc trong đó, Tô Duệ đi xung quanh căn phòng một vòng, ở trên vạch ra một cái sân trước sân sau, sau đó dùng những cọc tre vây lại đường vẽ này, hoàn thành lắp đặt bằng một cánh cửa bằng trẻ che.