Bởi vì điều này, nhà họ Chu có ấn tượng tốt với nhà họ Kinh, nên một người anh trai của Kinh Quế Hương hiện đang làm việc ở lò gạch để kiếm tiền. Ở lò gạch kiếm tiền, kiếm được điểm công tác nhiều hơn ở nhà. Dù sao đội sản xuất ở thôn bọn họ, mỗi lần làm việc hơn một nửa là lãn công, ba mẹ anh ta bảo anh ta đến kiếm tiền.
Kinh Quế Hương biết người đàn ông của mình và quan hệ của hai người, cô ta cũng rất thân thiết với bọn họ, nhiệt tình gọi bọn họ vào phòng uống trà.
Mạc Như nói: “Đến thăm ông nội, ông đỡ chưa?”
Kinh Quế Hương cười nói: “Đỡ nhiều rồi, sáng nay còn ăn một bát mì.”
Cả hai đi vào phòng hỏi thăm bà cụ, rồi thăm Chu Công Đức, nói ông ta chỉ cần ăn uống đầy đủ, đừng quên tiêm thuốc và uống thuốc.
Chu Công Đức tinh thần không tệ: “So với những người già hơn, mấy năm nay ông cũng đã sống nhiều rồi. Lúc này còn có thể ăn bát mì và một quả trứng gà một ngày, ngày tháng tốt đẹp này đúng là thần tiên cũng không đổi.”
Chu Thành Liêm đến lò gạch không ở nhà, Mạc Như và Chu Minh Dũ cũng không ngồi lâu, nói vài câu rồi chào tạm biệt về nhà.
“Anh Út Năm, có phải là ông nội khỏe lại rồi? Em thấy sắc mặt cũng đỡ rồi.”
Chu Minh Dũ lắc đầu: “Tệ lắm.”
Mạc Như thở dài: “Không gian của em cũng không biết trị bệnh.”
Mặc dù nước giếng có tác dụng bồi bổ cơ thể nhưng sự lão hóa của con người là không thể thay đổi được.
Chu Minh Dũ nắm tay cô, an ủi: “Nếu nước giếng của em có thể chữa bệnh và không chết người thì thế giới sẽ hỗn loạn lên mất.”
Không gian của cô ấy rõ ràng là loại không can thiệp vào trật tự cuộc sống.
Mạc Như ngừng nói về những chủ đề buồn bã, cô sờ bụng: “Ôi, em đói rồi, muốn ăn cà tím chiên.”
Chu Minh Dũ và cô rẽ sang vườn rau, cả hai hái một đống cà tím to mọng nước, cắt vài nắm lá hẹ, không gian của Mạc Như còn có lúa mì, lúc thu hoạch giết heo cắt thịt, vừa khéo làm món cà tím nhân thịt heo rau hẹ.
Trong phòng đang mở radio nghe “Hồ lô biến” mới phát sóng, Tiểu Bát và Lan Tử Nhi đang chơi đùa trên giường đất, Trương Thúy Hoa đang khâu đế giày.
Năm nay phiếu mua vải bắt đầu đổi thành bốn thước một người, nhiều hơn ba thước ba so với trước đây. Hơn nữa, Mạc Như và Chu Minh Dũ có thể mua phiếu vải, gia đình lại có tiền, hiện tại Trương Thúy Hoa thực sự không thiếu vải.
Bà đang khâu đế giày làm đế giày vải cho Tiểu Bát.
“Mẹ, làm cái này rất mệt, mua thẳng đế giày cao su rẻ hơn nhiều.” Mạc Như sợ bà mệt, làm hại mắt, không có lợi.
Trương Thúy Hoa cười nói: “Đây gọi là mệt ư? Con nhìn các và cụ trong thôn chúng ta, ai cũng không nhanh nhẹn bằng mẹ, họ muốn khâu đế giày cũng không có vải.”
Giọng nói của bà vô cùng tự hào.
Bà thấy Mạc Như mang cà tím về, nghe cô nói muốn chiên cà tím nên bà đến giúp.
Những bữa ăn thường ngày ở nhà thì nấu ở gian nhà phía nam, thêm bữa thì Mạc Như nấu ở đây.Dù sao Trương Thúy Hoa cũng mặc kệ con dâu chiến sĩ thi đua, muốn làm gì thì làm. Mặc dù chị em dâu có người ganh tỵ Mạc Như tự do giàu có, nhưng có thể được thơm lây nên cũng không nói gì.
Cà tím rửa sạch, cắt từng lát dày, cắt ở giữa chưa đến đầu, rồi cho nhân thịt và rau hẹ vào. Khi dầu trong chảo nóng, lăn các lát cà tím trong bột trứng gà, sau đó trực tiếp cho vào nồi chiên.
Một tiếng “xèo xèo”, cả căn phòng ngập tràn mùi thơm.
Mạc Như sợ khói dầu nhiều làm căn nhà đen kịt, cô vừa nấu vừa lặng lẽ dùng không gian hút khói dầu.
Máy hút khói nhân thể thực sự quá tuyệt.
Trong nhà đông người, Mạc Như cũng không keo kiệt, cô chiến cả một chậu to để ai cũng có thể ăn được.
Dưới đáy nồi còn dư một ít dầu, Trương Thúy Hoa nhìn thấy đau lòng: “Vừa ăn cà tím chiên không phải món ăn, rồi lại hầm đậu cô ve, khoai tây.”
Đậu cô ve đã được hái xong, rửa sạch và bẻ ra, khoai tây cũng dùng ngói sứ gọt võ, lúc này trực tiếp cắt lát, cho hết vào trong nồi, thêm nước và đậy nắp nội.
“Hiện tại cuộc sống rất tốt, nếu là trước đây, ở đâu có rau ăn, được ăn no thì đã tốt lắm rồi.”
Cho dù năm nay cuộc sống có khá hơn, nhưng những người khác trong thôn cũng không chiên nỗi món cà tím, cùng lắm là họ xào rau ăn tết.
Mạc Như biết bà tiếc dùng quá nhiều dầu, cô chỉ cười không nói gì, để mặc bà lẩm bẩm.
Bọn trẻ thưởng thức cà tím chiên giòn trên giường đất, chúng đều khen rất ngon.
Tiểu Bát không nói gì, nhưng nhìn cái miệng đầy dầu cũng biết là thích ăn rồi.
Trương Thúy Hoa la to: “Mỗi người ăn một cái là được rồi, để dành cho Thất Thất một dĩa.”
Trong số rất nhiều cháu trai cháu gái, Trương Thúy Hoa chắc chắn là thương Chu Thất Thất nhất nhất.
Lan Tử Nhi vừa nghe thấy không cho ăn nữa, vội cho hết vào miệng, mỗi tay cầm một cái, nóng đến mức xì xèo không thể chậm lại.