Thập Niên 60: Gia Đình Hạnh Phúc (Bản Dịch Full)

Chương 1079 - Chương 1079: Tang Lễ (5)

Chương 1079: Tang lễ (5) Chương 1079: Tang lễ (5)

Mạc Như: …

“Cháu ăn từ từ thôi, còn nhiều lắm.”

Cô đi xuống bàn bạc với Trương Thúy Hoa: “Chiên nhiều như thế, chia cho bác gái và nhà dì một ít.”

Trương Thúy Hoa xót xa: “Muốn ăn thì bọn họ tự làm, lúc này không phải là không làm được, cứ mặc kệ bọn họ, mấy đứa để dành mà ăn. Ồ, đúng rồi, mang một bát đến cho nhà ông nội để ông thử xem..”

Mạc Như gắp một dĩa rồi bảo Chu Minh Dũ mang sang.

Trương Thúy Hoa thấy cô gắp nhiều, tuy xót nhưng cũng chịu đựng, không lấy lại.

Chu Minh Dũ trở về nói: “Thích ăn lắm, nói mấy năm nay chưa ăn cái bánh cà nào ngon như thế.”

Có vài người nghe thấy khó tránh khỏi có chút xót xa.

Vốn dĩ nghĩ rằng Chu Công Đức từ từ sẽ khỏe lại, nhưng vào một buổi sáng hai ngày sau, vang lên tiếng khóc… Chu Công Đức mất rồi.

Chu Thành Liêm phải đi gõ cửa từng gia đình để báo tang, các ông cụ trong nhà chạy đến giúp rửa xác, khâm liệm, dựng linh cữu.

Quan tài đã chuẩn bị trước đó, Chu Thành Tín và Chu Ngọc Trung làm từ gỗ liễu.

Mạc Như và Chu Minh Dũ mua giúp dầu dơn, quét mười mấy lớp, không mục không bị sâu mọt ăn.

Sau khi làm xong, các ông cụ rất hài lòng, còn nằm thử vào và nói là thoải mái nữa.

Gia đình đã chuẩn bị xong vải trắng cả rồi.

Năm này thiếu vải, tất nhiên không có nhiều vải để dùng, ngay cả đồ tang cũng không được chuẩn bị đầy đủ.

Nhưng lúc này các ông cụ đã ngoài sáu mươi tuổi, nếu điều kiện gia đình cho phép thì họ sẽ tìm mọi cách để chuẩn bị.

Chu Công Đức cũng như thế, năm ngoái đã bắt đầu nhờ Mạc Như và Chu Minh Dũ mua giúp vải trắng to, còn tìm ra một khung cửi để bà cụ dùng bông tự dệt vải thô, để trăm năm sau làm đồ tang cho thế hệ trẻ sau này.

Ngoài những gì nhà ông ta tự trữ, nhà ai có vải trắng cũng sẽ đến để làm tang lễ trước.

Theo lời kể của các cụ, Chu Công Đức đã ngoài bảy mươi tuổi nghĩa là hỷ tang, mặc áo trắng đi đám ma đều là muốn hưởng phúc, nên các gia đình cũng sẵn sàng giúp đỡ gom vải trắng, nhận được vải trắng, đến lúc đó mọi người tự mang về nhà là được.

Bởi vì thời tiết nắng nóng, phải hai ngày sau mới quàn linh cửu và mai tán ở phần mộ phía tây, gia đình tất nhiên cũng phải đi đưa linh cửu. Họ Chu chiếm số đông trong thôn Chu gia, đến ngày đưa tang thì xếp hàng dài, quan tài đã dược đưa đến phần mộ tổ tiên, các thế hệ trẻ đi sau vẫn đang trên đường đi.

Mạc Như cũng dẫn Thất Thất và Tiểu Bát đi theo, quan hệ của bọn họ có hơi xa nên không cần mặc đồ trắng, chỉ cần quấn miếng vải trắng trên đầu, khâu vải trắng lên mặt giày là được.

Đôi mắt Chu Thất Thất đỏ bừng, có chút khàn giọng: “Mẹ, ông ngoại nằm trong cái hòm đó đi đâu thế?”

Mạc Như: “Đến một thế giới khác.”

Chu Thất Thất gật đầu, nói nhỏ: “Có phải ông cũng có... cái đó.”

Mạc Như hiểu ngay, xoa đầu cô bé: “Cũng có thể.”

Chu Tiểu Bát vẫn bộ mặt nghiêm túc, nắm chặt tay Mạc Như không nói lời nào.

Đưa linh cửu, hạ huyệt, khóc mả, đốt giấy, sáng sớm ngày hôm sau còn phải đắp mộ, đốt ngựa giấy, nam mã nữ ngưu, sau đó giỗ bảy ngày, hồi hồn...

Người Trung Quốc chết cũng giống như sống, cái chết còn long trọng hơn cả việc ra đời và kết hôn. Cho dù hiện tại không cho phép mê tín phong kiến ​​thì các xã viên cũng nhất thời không thể thay đổi.

Huống hồ, đại đội Tiên Phong rất đặc thù, không có cán bộ nào gây rắc rối. Hiện tại Trương Căn Phát ăn uống đều nhờ vào người khác, nhiệm vụ là mở cuộc họp công xã, còn Tống Tử Kiệt thì bị trấn áp, tất nhiên ông ấy cũng không có chỗ dựa để nhảy. Không có chỗ dựa vững chắc, không có nền tảng quần chúng, ông ta ở đại đội Tiên Phong cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, tuy không cam lòng nhưng tình hình bất lực mạnh hơn người khác.

Vậy nên tang lễ của Chu Công Đức vẫn được tiến hành theo tập tục.

Mấy hôm sau, ăn xong bữa tối, Mạc Như và Chu Minh Dũ dẫn hai đứa trẻ về nhà.

Chu Thất Thất không nghe radio, mà bò lăn trên ban viết viết vẽ vẽ, Tiểu Bát ở bên cạnh khẩy bàn tính và chơi cờ vây.

Mạc Như nói vài câu với Chu Minh Dũ, sau đó gọi bọn trẻ tắm rửa và đi ngủ.

Hai đứa trẻ không cử động gì.

Chu Minh Dũ: “Mẹ bảo các con tắm rửa đi ngủ đấy.”

Chu Thất Thất ngẩng đầu: “Ba, mẹ, thịt Đường Tăng có thể tìm thấy ở đâu?”

Mạc Như và Chu Minh Dũ: “...”

Mạc Như: “Con cứ hỏi thịt Đường Tăng, con muốn ăn sao?”

Tiểu Bát: “Muốn!”

Chu Thất Thất gật đầu: “Đúng thế, chúng ta cùng nhau ăn, ai cũng có thể trường sinh bất lão. Cho bà nội ăn... cho dì, ba nuôi, Lượng Lượng... Đúng rồi, Đường Tăng lớn như thế, có phải chúng ta ăn đủ rồi?”

Mạc Như: “...”

Chu Minh Dũ: “Thất Thất, nếu thực sự có Đường Tăng, chúng ta ăn họ thì họ có đau không?”

Chu Thất Thất: “...Đau...chứ.”

Bình Luận (0)
Comment