Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 267: Học tập
Tưởng gì, chuyện này thì có gì khó, Lâm Thanh Hoà đồng ý ngay: “Được chứ, các chị bảo hai đứa nó bốn giờ chiều sang em, em kèm thêm cho một giờ.”
Đây là khoảng thời gian chuẩn bị cơm nước, có thể vừa làm vừa tranh thủ dạy thêm cho các cháu luôn.
Chị cả và chị ba Chu mừng lắm, bằng mọi cách để lại hai rổ trứng rồi mới chịu rời đi. Sau khi về nhà lại còn sai Chu Ngũ Ni và Chu Dương cầm đậu nành với hạt mè sang nữa.
Tính Lâm Thanh Hoà trước giờ vẫn vậy, một là một hai là hai, đã nói không nhận là không nhận, cô bắt Chu Dương và Chu Ngũ Ni xách trứng về, nếu không thì sẽ không dạy chúng nó nữa. Hai đứa ngoan ngoãn cầm về tới nhà, lại bị mẹ mắng cho một trận. Ở giữa đến là khổ, chẳng biết đâu mà lần, thím bảo cầm thì cầm thôi, hix..
Bên này, bà Chu nói với Lâm Thanh Hoà: “Sao con không nhận? Mẹ thấy cũng đâu có gì đâu.”
Dù bây giờ mọi thứ đang từng bước khá hơn nhưng trứng gà vẫn rất quý, cô không muốn chiếm tiện nghi của người nhà, với lại nhà mình cũng đủ ăn, đâu thiếu một vài quả trứng, cô nói với mẹ chồng: “Con thấy vẫn nên để lại cho anh cả với anh ba ăn, vừa thêm món vừa bồi bổ sức khoẻ.”
Điều kiện kinh tế của ba nhà đó vẫn còn khá khó khăn, vả lại cô chỉ dạy kèm tí chút thôi mà, có tốn công tốn sức gì đâu.
Nghe cô nói vậy, bà Chu ngoài mặt không nói gì, nhưng trong thâm tâm lại càng thêm yêu thích đứa con dâu này, không những chiều chồng thương con, mà còn biết quan tâm tới anh chị em họ hàng, quá tốt!
Lâm Thanh Hoà nói với Chu Thanh Bách: “Anh ở nhà nghỉ ngơi trước đi, em chạy vù lên chỗ chị Mai một lát rồi về.”
“Được.” Chu Thanh Bách liền gật đầu.
Lâm Thanh Hoà đạp xe lên nhà chị Mai, tiện thể cầm theo mấy cái khăn quàng cổ. Hiện tại đang là mùa hè, nhưng cất lên để tới mùa đông đem ra quàng vẫn mốt như thường.
Chị Mai mừng quýnh, luôn miệng nói: “Em gái, làm phiền em quá.”
Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Hai chị em mình có gì đâu mà phiền với không phiền. À, chị này, em muốn đặt mấy cân thịt heo.”
Chị Mai gật đầu: “Ừ, em nói đi?”
Lâm Thanh Hòa liệt kê thịt ba chỉ, xương sườn, xương ống, một cái bao tử và một bộ lòng heo.
Chị Mai đồng ý ngay: “Đêm nay, tầm rạng sáng em đi thẳng qua bên lò mổ lấy thịt nhá.”
“Vâng.” Lâm Thanh Hoà hẹn thời gian rồi ra về.
Về tới nhà, chỉ thấy mỗi anh chồng đã tắm rửa sạch sẽ đang ngồi trong nhà, còn hai thằng con thì chạy đi mò cá chạch, bắt lươn với tụi nhỏ trong thôn.
Lâm Thanh Hoà vào bếp cầm miếng dưa hấu cả nhà để phần cho mình, cắn một miếng cho đã khát rồi nói với chồng: “Anh vào giường ngủ trước một giấc đi, đêm nay còn phải đi lấy thịt heo nữa.”
Chu Thanh Bách không nhúc nhích, cặp mắt sâu hút dán chặt vào người vợ, lời ít mà ý nhiều: “Em đi tắm đi.”
Lâm Thanh Hoà đỏ mặt, lừ mắt nói: “Hôm nay mệt cả ngày rồi.”
Chu Thanh Bách thản nhiên đáp nhẹ tênh: “Không mệt.”
Gặt hái cả ngày, vốn dĩ là rất mệt, nhưng nhìn thấy vợ một cái là cả người anh như được bơm thêm máu, hưng phấn rần rần, làm gì còn tí mệt nhọc nào.
“Ăn giúp em.” Lâm Thanh Hoà đưa nửa miếng dưa hấu còn lại tới bên miệng anh rồi xoay người đi tắm.
Chu Thanh Bách cắn hai miếng là xử lý xong miếng dưa, anh đứng dậy cầm quần áo dơ của vợ mang ra giếng giặt sạch.
Nhớ lại hồi đầu, nhìn thấy anh cầm quần áo trong quần áo ngoài của mình đi giặt, cô ngượng muốn độn thổ, xấu hổ ơi là xấu hổ, nhưng bây giờ quen rồi, vào phòng tắm, cởi đồ, truyền ra ngoài, anh đứng ngoài đón lấy, mang đi giặt. Hai vợ chồng phối hợp rất nhuần nhuyễn và tự nhiên như chuyện ăn cơm uống nước hàng ngày vậy đó.
Hành động thì quen nhưng cảm xúc thì vẫn nguyên vẹn như ngày đầu, mỗi lần nhìn người đàn ông cao to, ngồi xổm cẩn thận vò từng cái áo cho mình là lòng cô lại mềm nhũn như bông.
Tiện nước, Lâm Thanh Hoà gội luôn cái đầu cho mát. Đang đứng trong phòng lau tóc thì anh bước tới, đón lấy cái khăn nhẹ nhàng giúp cô.
Trong nhà lúc này chỉ có hai vợ chồng, thằng lớn đi học không về, hai thằng nhỏ đi mò cá, ông bà Chu ăn uống xong xuôi là biết ý về Chu gia ngay, không ở lại cản trở đôi uyên tình nồng ý đậm.
Lâm Thanh Hoà nở nụ cười ngọt ngào, gội đầu xong mà có người giúp lau khô tóc là sướng nhất đời, cô ngả người, lim dim mắt hưởng thụ.
Người ta vẫn thường nói thuỷ dưỡng người, không biết có đúng hay không chứ quả thực một năm nay Lâm Thanh Hoà lên thủ đô học, uống nước thủ đô, hít khí thủ đô, da dẻ ngày một trắng trẻo hồng hào.
Vốn dĩ hồi xưa ở nhà cô đã thuộc diện trắng trẻo rồi, bây giờ lại càng loá mắt hơn nữa.
Chu Thanh Bách đợt này lại đen đi nhiều, gặt vụ hè mà lại, dang nắng suốt từ sáng tới chiều, ngày này qua ngày khác không đen mới là lạ.
Hai vợ chồng đứng cạnh nhau, một trắng sáng, một đen bóng, hai thái cực âm dương rõ rệt, cứ ngỡ đối chọi nhưng lại hài hoà không tưởng, trắng-đen tương trợ lẫn nhau, bổ khuyết cho nhau, tạo nên một tổng thể hoàn mĩ.
Lâm Thanh Hoà nổi hứng trêu chọc: “Nhìn anh thế này ai không biết còn tưởng mới chạy nạn từ châu Phi về.”
Chu Thanh Bách nhìn nhìn tay mình rồi nói: “Tới mùa đông là trắng lại ngay.”
Thật ra trước giờ anh chả để tâm tới vấn đề ngoại hình, da dẻ đổi màu cũng mặc kệ nhưng giờ khác rồi, anh tự có ý thức với bản thân mình hơn. Tuy vợ không chê, nhưng anh cũng không muốn người ngoài nhìn vào nói anh không xứng với cô ấy.
Cơ mà bây giờ đã đen rồi thì phải đợi từ từ cho nó nhả nắng ra chứ biết làm sao được?!
Lâm Thanh Hoà sờ tóc thấy đã tương đối khô, cô liền đứng lên đóng cửa rồi lôi kéo anh chồng về phòng.
Ừ, về phòng làm gì chắc không cần phải nói, nhỉ? Cái ông chồng này không đứng đắn một tí nào, lau tóc không lo lau cho tử tế mà tí tí lại vuốt chỗ này, đụng chỗ kia câu dẫn cô, cộng thêm mùi hương nam tính quen thuộc ở sát bên cạnh, ai mà chịu cho nổi?
Anh cứ làm như một mình anh biết nhớ không bằng, cô cũng nhớ mong và khát khao anh lắm chứ bộ?!
Đôi uyên ương quấn lấy nhau một chặp rồi thoả mãn chìm vào giấc ngủ.
Lúc Nhị Oa và Tam Oa về nhà đã nhìn thấy phòng cha mẹ cửa đóng then cài, đoán chắc cha mẹ đã ngủ cho nên hai đứa không to tiếng làm ồn. Chúng nhẹ nhàng thả lươn, cá chạch vào bồn, múc nước tắm rửa, tự giặt quần áo rồi quay về phòng đốt đèn học bài một lúc, sau đó mới lên giường ngủ.
Hai đứa rất có tính tự giác, không cần người lớn đi theo kìm kẹp.
Trời chưa sáng, Chu Thanh Bách đã thức dậy đi lấy thịt một mình. Lâm Thanh Hoà mệt không hé mắt ra nổi, lăn lộn mấy ngày trời trên đường, ăn không ngon, ngủ không yên, giờ cô phải tranh thủ ngủ bù cho đã.
Anh đi rất nhanh, chốc lát đã quay về, cất rổ thịt vào trong bếp, biết vợ sợ làm mấy thứ như lòng heo, bao tử cho nên anh xắn tay áo xử lý sạch sẽ. Xong đâu đấy, anh lại trở về phòng, tranh thủ ôm vợ thêm một lát.
Lâm Thanh Hoà tuy mệt nhưng không tới mức ngủ li bì, chỉ ngủ tới bốn giờ là tự động thức dậy để còn kịp chuẩn bị cơm sáng. Vì bốn rưỡi là chồng và cha chồng đã phải xuất công rồi.
Sáng nay cô làm bánh bắp ăn với thịt ba chỉ xào dưa leo, trứng bác cà chua, canh tôm khô.
Chu Thanh Bách chợp mắt thêm một lát, sau đó tỉnh dậy, vừa lúc ông Chu cũng qua tới. Hai cha con ăn bữa sáng no nê rồi vui vẻ xuất phát.
Chu Thanh Bách bước ra tới cửa còn quay đầu cầm tay vợ xoa xoa, bóp bóp âu yếm dặn dò: “Vào ngủ thêm một lát đi.”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Vâng, giữa trưa em mang đồ ăn ngon ra cho anh.”
“Ừ.” Chu Thanh Bách gật đầu rồi xoay người đi.
Bà Chu và đám Nhị Oa, Tam Oa đi trễ hơn một chút, tầm hơn năm giờ mới ra khỏi nhà.
Nhị Oa và Tam Oa cũng đã thức dậy, đang ngồi ăn sáng.
Nhị Oa phàn nàn: “Anh cả càng ngày càng lười, nghỉ hè cũng không chịu về.”
Tam Oa quay sang hỏi mẹ: “Mẹ ơi, trên đó có nhiều chỗ chơi với nhiều đồ ăn ngon lắm hả? Con thấy hình như anh cả không thích về nhà nữa rồi.”
Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy: “Nếu mà đem ra so sánh thì đích xác là tốt hơn bên này.”
Bắc Kinh là nơi nào chứ, chính là chốn phồn hoa đô hội, tốc độ phát triển ở đó cực kỳ nhanh và lớn mạnh, gần như mọi thứ thay đổi theo từng ngày từng giờ.
Lâm Thanh Hoà động viên: “Hai đứa con nếu chịu khó nỗ lực học tập thì sau này cũng sẽ được lên đó học đại học. Mẹ đã tranh thủ soạn sẵn đề ôn tập cho hai đứa từ lúc ở trên trường rồi đây. Hai anh em dùng chung một bộ, hè này ngoan ngoãn làm xong cho mẹ.”
“Mẹ ra đề á?!” Nhị Oa trưng ra bộ mặt đau khổ, trời ơi, đề mẹ ra xương lắm, khó nuốt vô cùng….
Lâm Thanh Hoà trừng mắt: “Người khác muốn còn không có đâu.”
Tam Oa gật đầu: “Đúng đấy anh hai. À, mình rủ Dương Dương với Ngũ Ni làm chung luôn.”
Lâm Thanh Hoà nói: “Hai đứa nó kiến thức căn bản còn chưa đủ vững, không làm được bộ đề này đâu. Hai anh em con tự làm đi.”
Nhị Oa và Tam Oa ăn sáng xong, vào bàn ngồi học hơn một giờ đồng hồ rồi mới đi ra ruộng phụ giúp cha.
Còn Lâm Thanh Hoà bắt tay vào quét tước, dọn dẹp hậu viện. Gọn gàng đâu vào đó cô mới lôi sách ra đọc. Chả là hôm bữa đi Thượng Hải cô đã mua thêm được vài cuốn sách khá bổ ích.