Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 268 - Chương 268: Sau Núi

Chương 268: Sau núi Chương 268: Sau núi

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 268: Sau núi

Thành tích họp tập tốt không phải tự nhiên từ trên trời rớt xuống. Phàm ở đời chẳng có cái gì tự nhiên, cũng chẳng có cái gì là ăn may, phải bỏ công bỏ sức nỗ lực thì sẽ được đền đáp xứng đáng.

Giữa buổi, bà Chu quay về nhà uống miếng nước, nhìn thấy vợ thằng tư đang ngồi đọc sách trong sân, bà không tiến lại quấy rầy, chỉ vào rót cốc nước rồi lại đi ngay.

Ra tới sân phơi, bà Chu tám chuyện với mấy bà bạn: “Mẹ thằng Tam Oa chăm chỉ thật đấy, nghỉ hè về nhà mà vẫn tự học, chả lúc nào tôi thấy nó biếng nhác cả.”

Vấn đề vừa được gieo ra, mấy bà vừa cào thóc vừa khen cô giáo Lâm không ngừng.

Bà Chu sướng, nói thêm: “Mà lần này về thấy nó gầy xọp cả đi, mặt mày hốc hác đến khổ.”

Một người lên tiếng: “Nhà bà nuôi nhiều gà như thế, thịt một con cho mẹ Đại Oa tẩm bổ đi.”

Một người khác cũng lên tiếng đồng tình: “Đúng rồi đấy, nên bồi bổ cho nó. Mà nói đi cũng phải nói lại bà đúng là tốt số. Trước đây con trai có tiền đồ hơn người, giờ lại tới lượt con dâu. Chúng tôi làm sao mà đuổi kịp bà.”

Mấy năm trở lại đây trong thôn cũng có thêm người thi đậu đại học, nhưng lác đác lắm, có vài người thôi à, hơn nữa không đậu được vào những trường đứng đầu như trường đại học Bắc Kinh.

Làng trên xóm dưới, mấy ông già bà cả hễ ngồi xuống là lại nhắc tới chuyện nhà lão Thất, khen vợ lão Thất đúng là người phụ nữ vượng phu ích tử. Lão Thất chính là ông Chu, vì ông đứng hàng thứ bảy trong nhà nên mấy ông bạn đồng trang lứa quen gọi ông là lão Thất.

Bà Chu được thể lại càng nói hăng, nào là khổ thân nó học gầy cả người, bala, bôlô….

Ở nhà, Lâm Thanh Hoà chú tâm học thuộc từ mới, tập phát âm, học cấu trúc câu, luyện viết. Kể cả mấy ngày ngồi trên xe lửa cô cũng lấy sách ra học, không để thời gian trôi qua một cách lãng phí.

Học tới tầm mười rưỡi, cô gấp sách vở lại, đứng dậy xuống bếp nấu cơm.

Xem nào, hôm nay làm món ruột heo xào dưa cải muối đi, chua chua mặn mặn, món này đưa cơm lắm đây.

Còn bao tử heo thì luộc chín, xắt thành từng miếng rộng cỡ ngón tay rồi đem trộn gỏi, miếng nào miếng nấy giòn sần sật, nhai thêm cọng rau thơm nữa là hết xảy.

Ngoài ra còn có thêm một nồi thịt kho tàu.

Tối qua cô đặt mua rất nhiều, thời tiết này cũng không để được lâu cho nên hôm nay cô phải chế biến hết, miếng nào ăn thì nấu luôn, còn lại sẽ rửa sạch rồi đem đi ướp muối.

Lúc bà Chu về tới nhà, Lâm Thanh Hoà đã nấu nướng tinh tươm. Cô đi ra đồng đưa cơm trước. Chu Thanh Bách, ông Chu, Nhị Oa và Tam Oa không về, ăn uống rồi tranh thủ nghỉ ngơi ngay tại bờ ruộng.

Lâm Thanh Hoà nói với ông Chu: “Cha mau ăn cơm đi, lát nữa cha uống nhiều chè đậu xanh cho giải nhiệt, con đã ướp lạnh sẵn rồi đấy ạ.”

“Được.” Ông Chu thấm mệt, dù sao cũng có tuổi rồi mà, nhưng được cái xương cốt vẫn còn dẻo dai, với lại ông không làm một lèo, thấy mệt là ông sẽ lên bờ ruộng ngồi nghỉ dưỡng sức cho nên vẫn có thể cầm cự.

Lâm Thanh Hoà sắp cơm cho mọi người ăn uống xong xuôi, còn dặn dò: “Cứ ngồi yên dưới tán cây này cho mát, chờ người ta thổi còi rồi mình hãy dậy làm. Nhìn trời cao thế này, chắc không mưa được đâu.”

Mấy ngày nay, bầu trời trong vắt, cao thăm thẳm, không một gợn mây, rất sáng sủa và quang đãng.

Lâm Thanh Hoà không ngồi lâu, cô dọn dẹp chén đũa rồi đi về nhà ăn cơm với mẹ chồng.

Ăn xong cô lại ngâm thêm một nắm đậu xanh, lát nấu rồi ướp lạnh để dành tối uống. Trời mùa hè nóng nực, ngày phải uống hai cữ chè đậu xanh giải nhiệt thì buổi tối mới mong ngủ ngon được.

Nhập nhoạng tối, Chu Thanh Bách về, còn xách theo một con thỏ trắng béo phì. Ái chà, con này chắc ăn vụng nhiều thóc lắm đây, béo núc ních thế cơ mà!

Vậy là cả nhà lại được bữa thịt thỏ kho tàu ngon nhức nách.

Giữa vụ gặt, bà Chu giục Chu Thanh Bách bắt một con gà đặc biệt tẩm bổ cho con dâu.

Lâm Thanh Hoà không khách khí, hầm một nồi nhưng không ăn một mình mà cả nhà cùng ăn.

Ròng rã bao ngày, cuối cùng cũng kết thúc vụ gặt, đoàn người thở phào nhẹ nhõm.

Giờ Lâm Thanh Hoà không buôn lương thực nữa rồi, vừa khiêng nặng mà lại chẳng kiếm được bao nhiêu.

Đi Thượng Hải một vòng, vừa nhẹ nhàng mà kiếm được gấp mấy lần. Và một điều quan trọng hơn cả chính là trời nắng nóng như đổ lửa, cô làm biếng ra đường.

Thế nhưng người nông dân thì lại khác, mọi người chỉ kịp thở một hơi rồi lại khẩn trương cày xới đất, sau đó gieo trồng vụ kế tiếp.

Chu Thanh Bách vẫn phải đi sớm về trễ, mà được cái có vợ ở nhà chăm sóc miếng ăn giấc ngủ cho nên anh chẳng cảm thấy vất vả chút nào.

Chỉ cần anh vừa bước chân về tới cửa nhà là đã có cơm ngon canh ngọt đợi sẵn.

Bữa tối nay ăn rất đơn giản mà lại ngon miệng, cháo trắng ăn với trứng gà muối và cải thìa chao dầu. Thời tiết nóng nực ăn nhẹ nhàng, thanh đạm cho dễ tiêu, chứ nấu cầu kỳ, kho, hầm này nọ có khi mọi người nuốt không nổi ấy chứ.

Cơm nước xong xuôi, con cái cha mẹ đi nghỉ hết, hai vợ chồng lại rủ nhau đi bơi.

Hôm nay Lâm Thanh Hoà không xuống nước, cô chỉ ngồi trên tảng đá ngâm chân ngắm anh chồng bơi lội. Chu Thanh Bách cực kỳ mê bộ môn thể thao này, cách hay ngày hoặc cùng lắm là ba ngày anh lại phải đi bơi một lần.

Sải tay sải chân thoả thích hơn nửa tiếng đồng hồ, Lâm Thanh Hoà phải giục anh mới chịu nhảy lên bờ.

Đêm khuya vắng vẻ, Chu Thanh Bách đi vào sau lùm cây, thay cái quần khô, đỡ phải mặc cái quần ướt chèm nhẹp này về tận nhà.

Như có thần giao cách cảm, anh bất chợt ngẩng đầu phát hiện cô vợ nhỏ đang nhìn lén mình không chớp mắt. Chu Thanh Bách nhếch khoé miệng, cười đắc ý.

Làm chuyện xấu bị bắt ngay tại trận, Lâm Thanh Hoà đã xấu hổ sẵn lại thêm ông chồng nháy mắt tỏ ý “lát về nhà anh cho em xem thoải mái!”, cô ước gì có cái lỗ nẻ nào ở đây để chui xuống luôn cho rồi!

Hai người dắt tay nhau về nhà, giữa đường nhìn thấy có kẻ đang lén la lén lút đi về phía sau triền núi.

Lâm Thanh Hoà nhìn kỹ thì phát hiện ra người quen: “Ủa, đây không phải là Mã lão tứ hay sao? Nửa đêm nửa hôm hắn mò ra sau núi làm gì?”

Chu Thanh Bách khỏi cần suy đoán đã có ngay đáp án: “Tìm Vương Linh.”

Ồ, lúc này Lâm Thanh Hoà mới nhớ ra trước đây Vương Linh tằng tịu với Mã lão tứ bị Mã lão tam đánh cho một trận, sau đó lại mèo mả gà đồng với Chu Cùng nên bị kéo đi đấu tố.

Cô nói: “Không ngờ chị dâu em chồng vẫn còn giữ quan hệ mật thiết.”

Chu Thanh Bách miễn bình luận.

Anh ghét phải nhắc tới loại người này, có lần ả ta tự động tìm tới hỏi anh ở nhà một mình có tịch mịch không, nếu cô đơn quá thì ban đêm cứ qua nhà ả chơi, ả sẽ không thu tiền.

Tuy nhiên, những chuyện như này anh tự xử lý được, không cần nói với vợ miễn cho cô ấy bực bội vì loại người không đáng.

Hai vợ chồng về tới nhà, tất nhiên phải “ầu ơ vĩ dầu” một hồi mới chịu yên ổn ngủ.

Ngày hôm sau, Lâm Thanh Hoà sang Chu gia ngồi nói chuyện phiếm với chị ba Chu nhân tiện lơ đãng nhắc tới Vương Linh.

Nói là lơ đãng chứ thực chất mục đích chính ngày hôm nay cô sang đây là muốn dò hỏi xem trong khoảng thời gian cô vắng nhà, ở nhà có xảy ra chuyện gì không? Chồng cô là một người đàn ông cao to, vạm vỡ, mặt mũi anh tuấn, đẹp trai, tuy dạo này có hơi đen chút nhưng nhìn lại càng mạnh mẽ, nam tính. Tất nhiên cô rất tin tưởng anh nhưng không thể không đề phòng người đàn bà tên Vương Linh.

Chị ba Chu nghe xong liền cười: “Xời, tưởng chuyện gì, chuyện này thì thím không cần phải lo. Chú tư có mù đâu mà thèm nhìn tới cái loại người như cô ta.”

Vương Linh vẫn phải sống ở sau núi, không được về thôn nhưng kể từ sau khi nhà nước bãi bỏ phê đấu công khai, cô ta càng không thèm kiêng nể ai, trắng trợn dụ dỗ rất nhiều đàn ông.

Chị ba Chu bĩu môi khinh bỉ: “Thím không biết chứ, bây giờ ở sau núi là chướng khí mù mịt nhất thôn, Mã lão tứ suốt ngày mò ra đó, hai vợ chồng cũng vì thế mà cự nự cãi vã suốt. Thôn này, rồi thêm mấy thôn lân cận cũng có không ít ông chồng đốn mạt trốn vợ đi tìm của lạ. Trần đời chưa thấy qua kẻ nào bại hoại đạo đức như vậy. Là bây giờ chứ nếu như trước kia thì cô ta bị còng đầu ra đấu tố từ lâu rồi.”

Lâm Thanh Hoà hỏi: “Thật sự cô ta không ve vãn Thanh Bách nhà em chứ?”

Chị ba Chu khẳng định chắc nịch: “Thím cứ yên tâm, có tụi chị ở nhà trông chừng cho. Với lại chị thấy trong mắt chú tư chỉ có một mình thím thôi. Trước khi vào vụ hè, chú ấy lên thăm thím phải không? Chuyện này cả thôn ai cũng biết nhé.”

Lâm Thanh Hoà nghe vậy lúc này mới yên tâm.

Bình Luận (0)
Comment