Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 269 - Chương 269: Mở Sạp Bán Hàng

Chương 269: Mở sạp bán hàng Chương 269: Mở sạp bán hàng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 269: Mở sạp bán hàng

Tin tưởng không đồng nghĩa với chủ quan. Dù sao hôn nhân là của mình, chính mình phải chủ động bảo vệ.

Sau khi nghe được lời khẳng định của chị ba Chu, cô đã có thể yên tâm, một khi đã yên tâm thì buông xuống, không nên để nó vướng bận trong lòng mà làm ảnh hưởng tới hạnh phúc vợ chồng.

Nói qua chuyện này, Chị ba Chu tâm sự sang chuyện học hành của Chu Ngũ Ni.

Lâm Thanh Hoà nói thật: “Với thành tích của nó hiện giờ, muốn thi đậu trường Cao trung trên huyện thì cần phải nỗ lực nhiều hơn nữa. Nhân dịp nghỉ hè, chị đốc thúc nó học thuộc nhiều thơ từ ca phú, luyện viết văn. Mấy ngày nữa em ra thử một đề thi cho hai chị em nó làm xem thế nào.”

Cầu còn không được, chị ba Chu gấp gáp nói: “Cám ơn thím tư, làm phiền thím quá.”

Lâm Thanh Hoà: “Chị em trong nhà có gì mà phiền với không phiền?! Nhưng mà trẻ nhỏ học hành cần chú trọng bồi dưỡng trí não, không cần nhiều, mỗi ngày cho ăn hai quả trứng gà là được. Điều kiện giờ cũng khá hơn trước, em thấy mình đừng nên tiết kiệm quá, cái lợi sau này đáng giá hơn nhiều.”

Đây cũng là nguyên nhân hôm bữa cô từ chối nhận trứng gà của nhà chị cả và chị ba. Trên cơ bản bây giờ vẫn khó khăn trong việc mua thịt, hoạ huần lắm mới bắt được con tôm, con cá, nhìn đi nhìn lại chỉ có trứng gà là món mặn chính trong mâm cơm.

Hai chị em nói chuyện một lúc, nhờ chị ba Chu chuyển những lời này cho chị cả rồi Lâm Thanh Hoà đứng dậy ra về.

Vừa ra khỏi cổng Chu gia, Chu Lục Ni liền đuổi với theo.

Phải nói làm sao nhỉ, càng lớn, con bé này càng khiến cho người ta không thích. Nó quá khôn ranh. Phàm ở đời, người ta chỉ thích những người thông minh chứ tuyệt đối không thích những người khôn lỏi, ranh ma.

Chu Lục Ni vừa đuổi vừa hô: “Thím tư, đợi cháu với.”

Lâm Thanh Hoà dừng bước, xoay người hỏi: “Lục Ni đấy à, có chuyện gì thế?”

Chu Lục Ni tiến lại gần rồi nói: “Sau này thím định ở lại Bắc Kinh, không về quê nữa hả?”

Lâm Thanh Hòa cười nhạt: “Sao có thể, quê quán là nhà, làm gì có ai không về nhà mình chứ? Kể cả sau này có ra bên ngoài phát triển thì cũng không thể quên gốc gác, nguồn cội của mình được. Lục Ni nói có phải không?”

Chu Lục Ni nói: “Thím tư, sau này nếu thím ở lại Bắc Kinh có thể đón cháu lên đó không? Cháu có thể làm việc cho thím, giặt quần áo, nấu cơm, quét nhà, cháu đều làm được hết.”

Lâm Thanh Hoà cười trong lòng, nhìn xem, con bé này tâm cơ quá mức.

“Tốt hơn hết là cháu nên về phụ giúp mẹ chuyện nhà mình đi đã.” Nói rồi, Lâm Thanh Hoà liền xoay người đi về nhà mình.

Chu Lục Ni vẫn đứng tại chỗ nhìn theo, híp mắt lẩm bẩm: “Xí, đồ đàn bà nhẫn tâm, chỉ biết bản thân mình, cháu gái xin mà cũng không giúp, bảo sao cả đời này không đẻ được con gái, đúng là quả báo!”

Đúng lúc Chu Ngũ Ni đi qua nghe thấy, nó trừng mắt quát: “Lục Ni, mày nói linh tinh cái gì thế?”

Chu Lục Ni giật mình hoảng sợ, xoay mặt nhìn về phía Ngũ Ni, tức giận hét ầm lên: “Chị có biết người hù người sẽ chết không hả? Chị là ma à, sao đi đường không phát ra tiếng động?!”

Chu Ngũ Ni lườm: “Chính miệng mày nói xấu thím tư, bị tao nghe được lại còn định giảo biện hả?”

“Chị điên à, thím tư tốt như thế, hà cớ gì tôi phải nói xấu thím ấy.” Chu Lục Ni lật lọng đổi trắng thay đen rồi giậm chân bình bịch bỏ đi.

Chu Ngũ Ni tức điên người, chạy về mách mẹ.

Chị ba Chu nghe xong nhíu mày rồi nói: “Mặc kệ nó, bé tí vắt mũi chưa sạch, còn lâu mới tính kế được thím tư con.”

Nói rồi chị chép miệng thở dài thườn thượt. Con gái tính tình thế này, không lẽ vợ chồng anh chị hai không biết để mà bảo ban uốn nắn nó, ai cũng nhìn thấy, không lẽ thân làm cha mẹ ruột lại không thấy, hay là cố tình lờ đi?!

Trên đường về, Lâm Thanh Hoà cũng có suy nghĩ giống chị ba Chu. Nếu nó là đứa trẻ ngoan, cô sẵn sàng đón lên Bắc Kinh cho phụ trông cửa tiệm, trả tiền lương đàng hoàng. Nhưng Chu Lục Ni thì chịu, hai tròng mắt nó lúc nào cũng láo liên, khi nói chuyện thì nhìn ngang nhìn ngửa, vừa nhìn là biết không phải là người thật thà, trung thực, như vậy làm sao yên tâm giao việc cho nó được?

Hiện tại đã gặt hái xong, mọi sinh hoạt lại trở về như thường nhật. Sau bữa sáng, chỉ có mình Chu Thanh Bách xuất công, ông Chu lấy gậy lùa đàn vịt đi kiếm ăn.

Nhị Oa và Tam Oa tới trường tham gia học hè. Khoá hè được tổ chức nhằm bồi dưỡng riêng cho học sinh giỏi cho nên chỉ có vài em được tham gia và đặc biệt không thu phí.

Bà Chu lại càng rảnh, hễ ở nhà buồn buồn là đi sang hàng xóm tìm mấy bà bạn nói chuyện phiếm.

Lâm Thanh Hoà ở trong nhà đọc sách, nhưng hôm nay cô không được tập trung cho lắm vì thời tiết tự dưng oi quá.

Một lát sau, bà Chu đi chơi về. Lâm Thanh Hoà hỏi: “Mẹ ơi mẹ có cảm thấy hôm nay cứ oi oi không? Hay là sắp mưa nhỉ?”

Bà Chu gật đầu: “Ừ, mẹ cũng đoán thế.”

Không khí oi bức làm con người ta ngột ngạt, khó chịu. Bữa trưa, Lâm Thanh Hoà nấu đơn giản một nồi cháo trắng, chưng vài cái thầu ăn kèm với hai món mặn.

Đầu giờ chiều, cô đạp xe lên Cung Tiêu Xã huyện thành.

Thẩm Ngọc thấy Lâm Thanh Hoà thì mừng lắm, cô đon đả chào: “Chị, hôm nay chị muốn mua gì?”

Lâm Thanh Hoà tươi cười bắt đầu liệt kê: “Lấy cho chị ít tôm khô, táo đỏ, long nhãn……”

Mỗi lần cô đi mua đồ là mua rất nhiều, lần này còn đặc biệt mua thêm gói sữa bột để dành buổi tối hai vợ chồng pha mỗi người một ly. Ờhm…vận động kịch liệt xong cần phải bồi dưỡng chút đỉnh chứ không thì mệt lắm, khụ…

Cuối cùng kết thúc bằng hai quả dưa hấu cỡ đại. Tính tiền xong xuôi, Lâm Thanh Hoà nhỏ giọng hỏi Thẩm Ngọc: “Bán buôn thế nào?”

Thẩm Ngọc gật đầu cười: “Khá tốt chị ạ, vẫn còn dư lại vài bộ nhưng theo em thấy chỉ độ dăm hôm nữa là bán hết thôi.”

Kỳ thật lúc đầu bước vào cửa nhìn thấy nét mặt tươi cười hớn hở của Thẩm Ngọc là Lâm Thanh Hoà cũng đoán được phần nào.

Không suôn sẻ sao được? Tuy rằng trong mắt Lâm Thanh Hoà, mẫu mã hơi giản dị một tí nhưng đối với người ở huyện thành mà nói thì đây thực sự là hàng đẹp, hợp thời trang. Các nữ đồng chí mà nhìn thấy thì chắc chắn không ngần ngại mở hầu bao.

Quần áo Thượng Hải thì khỏi phải bàn rồi, luôn đón đầu xu hướng. Đợt trước lên đó, Lâm Thanh Hoà còn nhìn thấy trên đường phố bắt đầu xuất hiện các cô gái thướt tha trong làn váy mềm mại. Trời đất, lâu lắm rồi mới lại nhìn thấy đấy, tí nữa thì cô quên mất cái loại quần một ống gọi là gì luôn!

Riêng về buôn hàng thời trang, cứ đón đầu xu hướng là không bao giờ sợ tồn hàng.

Mỗi một bộ quần áo nữ hoặc một cái thắt lưng nam, Lâm Thanh Hoà ăn lời bảy đồng, Thẩm Ngọc và đồng nghiệp chia nhau hai tới ba đồng, như vậy vị chi cao hơn giá gốc mười đồng. Nếu ai chê đắt thì mời mua vé tàu, vé xe khứ hồi từ đây lên Thượng Hải mà mua.

Mà thật ra Lâm Thanh Hòa không chú trọng vào mấy món quần áo lặt vặt này, vài đồng thế này nhằm nhò gì, tiền to của cô nằm ở đồng hồ, quạt điện, radio cơ.

Đợi sang năm không khí rộng mở hơn một chút. Thanh Bách chuyển lên Bắc Kinh, hai vợ chồng cô sẽ tiến hành mở sạp bán hàng, lúc ấy tha hồ mà kiếm.

Bình Luận (0)
Comment