Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 270: Học sinh giỏi
Thẩm Ngọc cứ dặn đi dặn lại lần tới có hàng chị nhớ đề dành cho em, Lâm Thanh Hoà phải đồng ý mấy lần cô ấy mới yên tâm.
Tạm biệt Thẩm Ngọc, Lâm Thanh Hoà tới thăm Chu Hiểu Mai.
Chu Hiểu Mai khệ nệ ôm cái bụng bầu to vượt mặt ra cổng, mừng rỡ reo lên: “Chị tư, chị về hôm nào?”
Cô ấy chính thức nghỉ thai sản từ đầu tháng này, tính ra đã vào tháng thứ bảy của thai kỳ rồi, chẳng mấy mà lại vỡ chum.
Lâm Thanh Hoà xách một quả dưa hấu vào nhà cho cô út, cười nói: “Chị về từ lúc thu hoạch vụ hè, hôm ấy tình cờ gặp xe kéo của thôn nên chị ngồi nhờ về luôn, chưa kịp vào nói với em một tiếng.”
Tô Thành lon ton chạy ra: “Mợ tư, nhà cháu cũng có dưa hấu. Mợ xách cả hai trái về cho hai anh ăn đi.”
Nhóc Tiểu Tô Thành ngày xưa nay đã là học sinh tiểu học rồi, rất thông minh và hiểu chuyện. Lên huyện thành với cha mẹ nhưng vẫn luôn miệng nhắc anh Nhị Oa, anh Tam Oa, cũng không quên chuỗi ngày rong ruổi theo hai anh chạy chơi từ đầu làng tới cuối xóm.
Chu Hiểu Mai cười: “Đại Lâm hôm qua cũng mới mua về một quả, vẫn còn để trong bếp chưa xẻ nữa.”
Nói rồi, cô liền đi vào bếp định bổ dưa mang ra mời chị tư.
“Ấy ấy, đi chậm thôi, để chị làm, cứ để đó cho chị.” Lâm Thanh Hoà hết hồn vội chạy lên ngăn cản, cái con bé này, bụng lớn vậy mà cứ đi phăng phăng. Đỡ Chu Hiểu Mai ngồi xuống ghế, Lâm Thanh Hoà tự vào bếp cắt dưa rồi bưng ra, vẫn không quên dặn một câu: “Dưa hấu lạnh, em ăn ít thôi.”
Chu Hiểu Mai tâm sự: “Chị tư, em nghỉ việc rồi.”
“Nghỉ thì nghỉ, có gì đâu, lương tháng 30 đồng, nào đáng bao nhiêu.” Lâm Thanh Hoà xua tay rồi nhìn về phía Tô Thành nói: “Thành Thành, lại đây ăn dưa hấu này. Cứ ăn thoải mái đi, để phần cha quả dưa mợ cho là được.”
Tô Thành ngoan ngoãn nhận lấy miếng dưa hấu, cắn ăn ngon lành.
Chu Hiểu Mai cũng cầm lên một miếng, vừa ăn vừa thắc mắc hỏi: “Ủa chị tư, chị phát tài à?”
Một tháng 30 đồng mà còn chê ít?
Lâm Thanh Hoà: “Phát tài gì đâu. Nhưng chị nói không đúng à, từng đấy đâu được tính là lương cao. Chị đã nó rồi, cứ yên tâm lo sinh con cho tốt, đừng bận tâm bất cứ chuyện gì khác. Đợi thời cơ thích hợp, chị tư đây dắt cô đi làm giàu, tới lúc đó đếm tiền mệt nghỉ, chẳng còn thời gian mà sầu đời.”
Chu Hiểu Mai bật cười khanh khách: “haha, chị tư, nói chuyện với chị lần nào em cũng được cười mỏi miệng.”
“Cười là tốt, mẹ cười nhiều thì em bé trong bụng mới vui vẻ. Cô rảnh rỗi thì chịu khó dắt con ra ngoài đi dạo đi, cứ ru ru trong nhà không thấy nóng à?”, Lâm Thanh Hoà sát lại hỏi nhỏ: “Có muốn mua quạt điện không? Lần tới về chị mua về cho một cái?”
Huyện thành đã được kéo điện nhưng trong nhà Chu Hiểu Mai vẫn chưa có một món đồ điện nào.
Chu Hiểu Mai lắc đầu: “Đắt lắm, với lại cũng không dễ mua, phải có quan hệ mới được.”
Lâm Thanh Hoà gật gù: “Ừ, kể ra thì đắt thật.”
Đồ điện gia dụng thời này thì đắt rồi. Cô nghe người ta kháo nhau phải bỏ mấy ngàn đồng mới mua được một cái tủ lạnh, trong khi đó tậu hẳn một căn nhà cũng chỉ chừng đó tiền. Quá kinh khủng.
Chu Hiểu Mai lại nói tiếp: “Tương lai em còn muốn theo chị lên Bắc Kinh lập nghiệp, thế nên bây giờ em đang thực hiện chính sách tăng thu giảm chi."
Mặc dù chưa được đi xa bao giờ nhưng cô cũng biết muốn đi đâu làm gì trước tiên phải cần có tiền, trong tay càng có nhiều tiền càng bảo đảm an toàn.
Lâm Thanh Hoà rất tán thành với suy nghĩ này. Hôm nay cô không ngồi chơi lâu, để lại trái dưa hấu rồi đứng dậy chuẩn bị ra về, nhưng Chu Hiểu Mai nhất định không chịu: “Trong nhà nhiều người như thế ăn một quả sao đủ, chị cầm về cho mọi người ăn đi. Em ở trên này thiếu gì, muốn ăn ra chợ mua là có ngay.”
Tô Thành cũng gật liên tục: “Đúng đúng, mợ tư cầm về cho hai anh ăn đi. À, năm nay anh Nhị Oa lên Cao nhất, mợ nhớ dặn anh ấy tới nhà cháu ở nhá, ngủ chung giường với cháu.”
“Được rồi.” Lâm Thanh Hoà cười, nhận lấy quả dưa rồi đạp xe về thôn.
Vừa đi Lâm Thanh Hoà vừa ảo não suy nghĩ, đầu với chả óc chán chưa, lỡ bán hết toàn bộ quạt điện mất rồi, đáng lẽ nên để lại một cái cho Nhị Oa dùng, năm nay nó lên Cao nhất, mà nhà Chu Hiểu Mai lại nhỏ, còn hơi bí nữa chứ, không được thoáng đãng bằng ở nông thôn. Lần tới nhất định phải nhớ mang về cho thằng nhỏ mới được.
Trên đường về nhà, Lâm Thanh Hoà tạt ngang qua nhà cậu ba Lâm. Cậu mợ đều xuất công cả, chỉ có hai đứa cháu gái ở nhà, cô đưa cho một quả dưa rồi đi về liền vì cũng sắp tới giờ dạy kèm cho Chu Dương và Chu Ngũ Ni.
Y như rằng, vừa về tới nhà đã thấy hai đứa nó đang ngồi nghiêm chỉnh làm bài tập trong sân. Lâm Thanh Hoà dựng xe, vào nhà cất đồ rồi quay ra kiểm tra bài tập Toán, cô giảng thêm hai dạng mới, rồi ra ba bài tương tự để chúng nó luyện làm.
Đợt này, không chỉ học thêm Toán, Văn mà còn học cả Tiếng Anh. Hôm qua tan học, Lâm Thanh Hoà giao bài về nhà là học thuộc năm từ đơn. Hôm nay cô kiểm tra, Chu Ngũ Ni viết sai hai từ, Chu Dương sai một từ.
Lâm Thanh Hoà nói: “Mỗi từ sai về chép phạt mười lần, ngày mai thím sẽ kiểm tra lại, bây giờ tiếp tục làm toán.”
Đề thím tư ra khó dã man, Chu Dương và Chu Ngũ Ni ngồi cắn nát bút mà vẫn chưa giải ra.
Lát sau, Nhị Oa và Tam Oa đi học lớp bồi dưỡng học sinh giỏi về. Thành tích của Chu Dương và Chu Ngũ Ni chưa đủ điều kiện tham gia khoá bồi dưỡng mùa hè.
Nhị Oa và Tam Oa chụm đầu vào xem. Tam Oa nhỏ tuổi hơn nhưng đã chinh phục không ít đề Olympic Toán, chỉ nhìn sơ qua nó đã nói ngay: “Ba bài này không khó đâu, cách làm tương tự bài mẫu, chị cứ giải theo là ra.”
Bài mẫu chính là bài Lâm Thanh Hoà vừa giảng lúc nãy.
“Khó quá.” Chu Ngũ Ni mặt mày nhăn nhó than thở, nó nhìn tới nhìn lui, nhìn xuôi nhìn dọc mà vẫn không tìm thấy sự liên quan giữa hai đề này.
Tam Oa kiên nhẫn: “Cùng một dạng, không khó đâu.”
Nhị Oa khoanh hai tay trước ngực hỏi thằng em: “Học thuộc từ mới chưa?”
Tam Oa thè lưỡi, rụt cổ rồi chạy vọt vào phòng, luyện đọc từ mới tiếng Anh. Cách phát âm, nhấn trọng âm là do đích thân mẹ rèn cho nên Tam Oa đọc rất hay, Chu Dương và Chu Ngũ Ni ngồi ngoài sân nghe thấy mà hâm mộ muốn chết, ước gì mình cũng đọc trôi chảy được như thế.
Nhị Oa cũng nghiêm chỉnh ngồi vào bàn làm bài tập. Ước nguyện của nó là thi đậu đại học Bắc Kinh giống mẹ và anh cả cho nên cực kỳ tự giác và nghiêm túc trong chuyện học hành, chưa một lần để mẹ phải nhắc nhở.
Hiện tại vị trí đầu bảng của trường Trung học công xã luôn thuộc về Nhị Oa. Mà hè này, các giáo viên trong trường cũng đang ráo riết chuẩn bị trước kiến thức Cao trung cho cậu.
Các thầy cô hy vọng sẽ bồi dưỡng ra một học sinh ưu tú, đè bẹp các học sinh khác, đạt thành tích xuất sắc ở trường Cao trung trên huyện. Nếu được như vậy thì trường trung học của xã sẽ cực kỳ nổi danh, cực kỳ có thể diện.
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Hình như sắp có kết quả thi Cao trung rồi nhỉ?”
Nhị Oa gật đầu: “Chắc mấy ngày nữa thôi ạ.”
Lâm Thanh Hoà không tiếp tục hỏi thêm nhưng Chu Dương ngồi bên cạnh lại không nhịn được: “Anh thi được không?”
Nhị Oa lắc đầu: “Làm thì làm hết đấy, còn đúng sai thế nào chưa biết.”
Chu Dương hâm mộ rớt tròng mắt, má ơi, làm hết là cái khái niệm gì chứ, đối với nó chỉ cần như thế là quá lợi hại rồi!
Chu Ngũ Ni cũng cực kỳ hâm mộ. Cùng là học sinh trường trung học công xã, nhưng thành tích của Nhị Oa vượt xa chúng nó rất nhiều.
Nhị Oa nói: “Cố lên, sang năm tới phiên mấy đứa không biết chừng.”
“Vâng.” Chu Dương và Chu Ngũ Ni gật đầu cái rụp. Chúng nó chỉ cầu mong mình thi đậu, được đi học trên huyện thành là tốt lắm rồi, hoàn toàn không cần thứ hạng cao gì hết.