Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 271 - Chương 271: Hưởng Phúc Dài Dài

Chương 271: Hưởng phúc dài dài Chương 271: Hưởng phúc dài dài

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 271: Hưởng phúc dài dài

Thành tích thi Trung học chưa tới thì mưa đã tới trước.

Cơn mưa ào ào xua đi cái oi nồng, nóng nực của ngày hè. Bảy ngày sau mưa tạnh, cùng lúc đó trường Cao trung trên huyện công bố kết quả kỳ thi tuyển sinh năm nay.

Nhị Oa xuất sắc giành vị trí thủ khoa, tổng điểm hai môn Toán và Tiếng Anh bỏ xa người xếp thứ hai tới 50 điểm.

Trường Cao trung huyện thành và Sơ trung Công xã đều khen thưởng học bổng. Mẹ không ngần ngại tịch thu lên một nửa, một nửa còn lại cho Nhị Oa toàn quyền sử dụng.

Tam Oa kích động nhào vào anh trai, khẩn khoản cầu xin: “Anh Nhị Oa, anh Nhị Oa, mua cho em một quả bóng đê..ê..ê..ê…”

Quả bóng cũ đá nhiều đến độ móp méo không còn nhìn ra hình dạng ban đầu nữa rồi, đá không được tưng, sút cũng không được chuẩn. Tam Oa cực kỳ muốn một quả bóng mới cho nên bắt đầu biết tiết kiệm tiền. Trước khi mẹ lên trường cho nó ba đồng tiền tiêu vặt nhưng nó không mua gì mà để dành lên. Thỉnh thoảng nhặt ve chai, vỏ tuýp kem đánh răng đi đổi tiền lẻ…nhưng ngặt một nỗi tích cóp lâu lắm rồi mà mãi vẫn chưa đủ.

Nhị Oa nói: “Không có tiền, anh phải mua sách vở, đồ dùng học tập nữa, với lại anh muốn chơi bóng rổ.”

Tam Oa mè nheo: “Mẹ cho anh nhiều thế còn gì, chia em ít đê, em không cần nhiều đâu, 10 đồng thôi, tài trợ cho em 10 đồng thôi mà, anhhh….haiiii….”

Thằng em cứ nhằng nhẵng theo đuôi ăn vạ, Nhị Oa nhức hết cả đầu cuối cùng đành miễn cưỡng rút năm đồng ra bịt cái miệng đang lải nhải bên cạnh. Đạt được mục đích, Tam Oa hí hửng cầm tiền anh hai cho và toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình chạy đi tìm mẹ.

Lâm Thanh Hoà thu tiền, gật đầu nói: “Lần tới mẹ mua về cho.”

Tam Oa sướng rơn, cười toe toét.

Đối với vấn đề tiền nong, Lâm Thanh Hoà không hà khắc nhưng cũng không quá rộng rãi. Nhiều lúc chúng muốn mua gì phải tự động não suy nghĩ, chỉ cần không đi đường vòng làm mấy cái trò trộm cắp vớ vẩn thì cô sẽ không quản.

Quan điểm về cách nuôi dạy con cái của Lâm Thanh Hoà trước sau vẫn như một, đó là nuôi thả, kể cả út ít cũng không có đặc quyền. Thế mà trong mắt mọi người, cô giáo Lâm nổi tiếng là người mẹ chiều con tới vô pháp vô thiên.

15 tháng 8, Nhị Oa nhập học Cao trung. Cho nên hôm nay, Lâm Thanh Hoà chở con lên thành trước một ngày, vào nhà Chu Hiểu Mai cất quần áo, đồ dùng cá nhân rồi đưa nó đi làm quen với môi trường mới.

Lâm Thanh Hoà nói với con: “Sang năm mẹ sẽ mua về cho con một cái quạt điện.”

Nhị Oa: “Không cần đâu ạ, có hai năm thôi ấy mà, mẹ đừng mua, phí tiền lắm.”

Trong ba đứa con, Nhị Oa là đứa lớn lên giống mẹ nhất, cái đầu cũng rất nhạy bén, linh hoạt.

Lâm Thanh Hoà cười, không bàn luận tiếp về vấn đề này nữa. Cô xếp quần áo, đồ đạc vào phòng cho con, rồi chở nó đi thăm thú, làm quen với huyện thành.

Thật ra Nhị Oa không xa lạ với huyện thành lắm, tuy nó không vào thành thường xuyên nhưng hồi anh cả học Cao trung, thỉnh thoảng nó cũng đi theo lên đây chơi.

Nhà Chu Hiểu Mai cách trường học không xa, tầm mười lăm phút đi bộ cho nên hàng ngày Nhị Oa sẽ đi bộ tới trường và đi bộ về nhà.

Lâm Thanh Hoà đưa đủ tiền sinh hoạt phí và tiền ăn hàng tháng để Nhị Oa ăn uống tại nhà cô út luôn, Tô Đại Lâm nấu ăn rất ngon, trước đây Đại Oa ở hai năm cứ khen nức nở

“Thím, Nhị Oa.”

Hai mẹ con đang đi dạo thì bỗng nghe thấy một thanh âm kinh hỷ vang lên từ phía sau.

Lâm Thanh Hoà và Nhị Oa theo quán tính xoay người lạ. Ồ, thì ra là người quen!

Nam chính Hàn Húc Kiệt.

Hiện tại xem như Lâm Thanh Hoà đã hoàn toàn buông bỏ cảnh giác đối với Hàn Húc Kiệt. Cậu ấy không học cùng trường đại học với Chu Khải, hơn nữa tương lai Chu Khải còn muốn vào bộ đội, chắc chắn nó sẽ không dẫm phải con đường đen tối của kiếp trước.

Chính vì thế, không có gì đáng lo ngại.

Lâm Thanh Hoà thật lòng vui vẻ chào: “Húc Kiệt đấy à?”

Nhị Oa cũng mừng rỡ: “Anh Húc Kiệt.”

Hàn Húc Kiệt bước nhanh tới, cười nói: “Thím, Nhị Oa. Hôm nay hai người có thời gian rảnh đi dạo huyện thành ạ?”

Lâm Thanh Hoà: “Ngày mai nó khai giảng cho nên thím đưa nó đi loanh quanh làm quen đường xá.”

Hàn Húc Kiệt giờ mới sực nhớ ra: “À, năm nay Nhị Oa lên cao nhất rồi nhỉ, thế mà cháu quên mất, cứ nghĩ em vẫn học Sơ trung chứ.”

Lâm Thanh Hoà hỏi: “Nghỉ hè về thăm nhà à?”

Hàn Húc Kiệt gật đầu: “Vâng ạ, năm nào cháu cũng về. Chu Khải có về không ạ?”

Lâm Thanh Hoà: “Nó không về, đòi ở trên đó tìm hiểu Bắc Kinh. Nó nhắc cháu suốt, còn nói khi nào có dịp sẽ đi Thẩm Dương thăm cháu.”

Hàn Húc Kiệt học rất giỏi, cũng là một học bá của trường. Nó thi đậu vào Học viện cảnh sát tốt nhất Thẩm Dương, được cái lưu luyến gia đình nên hễ được nghỉ là bắt xe về thăm nhà.

Theo nội dung cuốn tiểu thuyết, năm 81 nó ra trường tiếp nhận công tác, trong một trận càn quét năm 83, nó lập được công lớn, sau đó từng bước thăng tiến trở thành một nhân vật tai to mặt lớn cấp thành phố.

Đừng vội coi thường cán bộ thành phố chỉ là quan địa phương, lúc ấy mới bước vào ngưỡng 30, Hàn Húc Kiệt đã mang trên vai quân hàm không nhỏ. Tuổi trẻ lại tài cao, chỉ trong thời gian ngắn, cậu ấy một bước lên mây tiến thẳng vào hàng ngũ lãnh đạo cấp tỉnh.

Thoát khỏi dòng hồi tưởng, nhìn chàng thanh niên cao hơn mét tám, toàn thân toát ra tinh thần chính nghĩa đang đứng trước mặt, nó cùng với Đại Oa nhà cô đều là những đứa trẻ ưu tú. Lâm Thanh Hoà cực kỳ cảm khái: “Chu Khải ước mơ sau này vào bộ đội, hiện tại cháu đi theo ngành công an. Hai đứa thật không hổ danh là anh em cùng chung chí hướng.”

Nhưng cái Lâm Thanh Hoà sợ nhất hiện giờ vẫn chưa xuất hiện đó là nhân vật nữ chính.

Chính vì thằng Tam Oa nhà cô dây dưa không dứt với nữ chính cho nên mới đẩy cả ba anh em vào kết cục bi thảm. Mà chuyện tình cảm khó nói trước lắm, thôi tốt nhất là không nên tiếp xúc quá thân mật, giữ mức quan hệ xã giao đôi bên cùng vui vẻ như này là được rồi.

Hàn Húc Kiệt cười ha ha, nói: “Chờ cậu ấy vào bộ đội, cháu sẽ tìm cậu ấy thi đấu.”

Bởi vì còn có việc cho nên chỉ đứng lại hàn huyên dăm ba câu, Hàn Húc Kiệt xin phép đi trước.

Lâm Thanh Hoà tiếp tục dắt Nhị Oa đi dạo khu vực lân cận trường học, sau đó rẽ vào Cung Tiêu Xã mua cho Tam Oa quả bóng, ngoài ra cô còn mua hai gói kẹo sữa mang về cho Tam Oa một gói, để lại cho Nhị Oa một gói nói nó đem về ăn chung với hai em Tô Thành và Tô Tốn.

Dặn dò cẩn thận xong, Lâm Thanh Hoà vẫy tay tạm biệt anh hai nhà mình: “Ở lại cố gắng học tập vì một tương lai tươi đẹp phía trước, ngoan nhé, mẹ đi về trước đây.”

“Mẹ đi chậm thôi.” Nhị Oa vẫy vẫy tay rồi đi vào nhà cô út.

Lâm Thanh Hoà về tới nhà đưa quả bóng cho Tam Oa: “Kẹo sữa mẹ để trong nhà, khi nào muốn ăn thì tự vào lấy.”

“Vâng ạ.” Tam Oa hô to rồi ôm quả bóng hào hứng chạy đi khoe với đám bạn.

Bà Chu lắc đầu cười: “Có quả bóng này rồi đi chơi tối ngày cho mà xem.”

Lâm Thanh Hoà cười nói: “Lớn hết rồi, kệ chúng nó thôi mẹ ạ, có muốn giữ ở nhà cũng không được. Chỉ nuôi cho ăn cho học thành người thôi chứ làm sao đi theo lo lắng cho chúng nó suốt đời được. Cứ thả cho đi thoải mái, cần cái gì là tự khắc chúng nó quay về tìm mình ngay.”

Lần lượt nhìn từng đứa một khôn lớn, bay xa khỏi vòng tay mình, trong lòng cô cũng rất cảm khái, nhưng lo lắng cũng vô ích, không thể vì thương mà cất giấu chúng trong nhà, nhân sinh vốn dĩ là như vậy, phải để tự chúng trải nghiệm, tự vấp ngã, rồi tự đứng lên, cha mẹ cũng chỉ có thể là điểm tựa, là nơi để chúng quay về trong những lúc khó khăn.

Bà Chu cười: “Trước đây mẹ với cha con cũng lo lắng rất nhiều.”

Lâm Thanh Hoà hỏi: “Lo lắng con phá hết tiền, mấy đứa nó không có tiền cưới vợ ạ?”

Bà Chu cười to: “Lại còn không phải à? Cha mẹ còn tính làm được bao nhiêu cất hết lên để dành cho ba anh em nó.”

Lâm Thanh Hoà nói: “Ngày đó con đã đoán thể nào không sớm thì muộn nhà nước sẽ cho khôi phục thi đại học, nhưng lúc đấy có nói ra chắc cũng chẳng có ai tin cho nên con không nói.”

Bà Chu gật đầu: “Ừ, với tình hình lúc bấy giờ thì chẳng ai tin thật.”

Lâm Thanh Hoà: “Sau này cuộc sống sẽ phát triển ngày một tốt hơn, không còn khổ cực như trước đây nữa. Cha với mẹ phải cố gắng giữ gìn sức khoẻ, bảo trọng thân thể để còn hưởng phúc dài dài với con với cháu.”

Bình Luận (0)
Comment