Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 272: Minh oan
Bà Chu nở một nụ cười mãn nguyện, người già vui nhất là khi nhìn thấy con cháu hiếu thảo.
Buổi tối, bà đem chuyện này tâm sự với ông Chu: “Nghe ý tứ của vợ thằng tư thì sau này muốn đón tôi với ông lên Bắc Kinh đấy.”
Thanh âm không giấu nổi sự phấn khích.
Ông Chu trầm mặc suy tư một lúc rồi mới lên tiếng: “Đi lên đấy làm gì, hai ta ở nhà là được, ở nhà trông nhà giúp chúng nó.”
Bà Chu ngỡ ngàng: “Ơ cái ông này, Bắc Kinh đấy, ông không muốn thấy quảng trường Thiên An Môn với Vạn lý trường thành à?”
Muốn chứ, sao mà không muốn được. Nơi đó dường như đã trở thành tín ngưỡng trong lòng mọi người dân, ai cũng mơ ước một lần trong đời được đặt chân đến đó.
Ông Chu chép miệng: “Đi ra bên ngoài đâu đâu cũng tốn tiền. Chúng nó mới dọn ra chưa thể ổn định ngay được. Tốt hơn hết là tôi với bà cứ ở nhà đợi, sau này chúng nó làm ăn khấm khá rồi đi thăm chỗ nọ thăm chỗ kia cũng chưa muộn.”
Bà Chu: “Này tôi bảo, sau này vợ thằng tư ở lại trường làm giáo viên không biết có xin được cho Thanh Bách chức bảo vệ không nhỉ. Nếu thế thì hai vợ chồng được làm cùng một chỗ, quá tốt rồi.”
Ông Chu tức giận quát: “Bà có thôi ngay không.”
Dù không nói ra lời nhưng bà hiểu ông già này đang nghĩ gì, bà nói thẳng: “Sao? Ông sợ mất mặt à?”
Kiếm một đơn vị công tác nào đâu phải chuyện dễ, mặt với chả mũi, ăn no bụng được chắc?
Ông Chu: “Không mất mặt chắc? Đại Oa với mẹ nó là sinh viên của trường mà bà bảo để Thanh Bách đi làm gác cổng?”
“Thì đã sao? Không lẽ ông muốn Thanh Bách lên đó ngồi không chờ vợ nuôi? Ai chứ thằng Thanh Bách nhà tôi còn lâu mới chịu ăn cơm mềm.” Con trai bà đẻ ra, làm sao bà không hiểu tính nó?
Ông Chu vẫn gạt đi: “Thôi chuyện này không tới phiên bà quản, hai đứa nó tự khắc có tính toán riêng. Tôi với bà đừng làm phiền chúng nó, yên ổn ở nhà đợi đi.”
Bên này, Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà đang say giấc nồng. Đầu buổi, anh chồng rất không thành thật, tay chân táy máy dụ dỗ. Nhưng cô vợ rất cương quyết một là ngoan ngoãn ngủ, hai là chia giường ngủ. Dùng đầu gối cũng biết phải lựa chọn cái gì rồi, dù rất ấm ức nhưng Chu Thanh Bách đành chọn phương án một, không được ăn nhưng ít nhiều vẫn được ôm.
Hôm sau, ăn sáng xong, người đi làm, người đi học, trong nhà chỉ còn lại bà Chu và Lâm Thanh Hoà.
Bà Chu liền tranh thủ đề cập tới vấn đề mà đêm qua mình trăn trở: “Mẹ Đại Oa này, con thấy Thanh Bách làm bảo vệ được không? Không biết trường học trên đó có muốn tuyển bảo vệ không nhỉ?”
Lâm Thanh Hoà ngây ra một lúc, mãi sau hiểu ra mới dở khóc dở cười, hoá ra mẹ chồng muốn Thanh Bách đi làm công tác bảo an trong trường đại học Bắc Kinh.
Thấy con dâu không trả lời, bà Chu sốt ruột: “Mẹ Đại Oa, con thấy sao, được không?”
Đêm qua bà đã trằn trọc cả đêm, cuối cùng vẫn quyết định giữ vững suy nghĩ của mình, mặc kệ ý kiến phản đối của ông già cổ hủ kia. Thanh Bách của bà cao to, vạm vỡ, thân thủ lại nhanh nhẹn đứng gác cổng, bảo vệ an ninh cho trường học tốt quá còn gì?
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Nhưng con không nỡ để chồng con đứng gác cổng đâu mẹ à.”
Bà Chu không ngờ ngay cả con dâu cũng phản đối: “Nhưng…nếu không làm cái này thì nó làm được cái gì? Công tác ở Bắc Kinh đâu dễ tìm?”
Lâm Thanh Hoà biết, bà đưa ra chủ ý này là muốn tốt cho vợ chồng cô, khổ thân, già rồi nên hay suy nghĩ vẩn vơ, cô an ủi: “Mẹ cứ yên tâm, mọi việc chúng con đã thương lượng ổn thoả cả rồi. Mẹ với cha cứ yên tâm ở nhà, đợi chúng con ổn định là lập tức về đón cha mẹ đi ngay, cha mẹ không cần lo lắng gì hết.”
Nghe được lời này, bà Chu liền gật gật đầu: “Vậy được, mẹ không lo lắng nữa, các con tự biết sắp xếp là tốt rồi.”
Bà đứng dậy đi sang hàng xóm chơi, Lâm Thanh Hoà tiếp tục lấy sách ra học.
Vèo cái đã hết kỳ nghỉ hè, Lâm Thanh Hoà lại phải quay về trường.
Ngày đi, Chu Thanh Bách tiễn vợ ra bến xe.
Nhìn cái mặt ủ rũ của anh chồng, Lâm Thanh Hoà dỗ: “Sang năm là em tốt nghiệp rồi, nhanh lắm.”
Chu Thanh Bách nhìn vợ, gật đầu: “Ừ, em đi đi, đừng gắng sức quá mà mệt mỏi.”
Lâm Thanh Hoà dặn dò: “Em biết rồi, anh ở nhà cũng vậy đấy, chú ý chăm sóc bản thân, hàng ngày phải uống sữa bò đều đặn, có biết không?”
Mỗi ngày, nhân viên trạm cung ứng sữa giao tới bốn bình sữa bò to, cả nhà chia nhau uống, tăng cường dinh dưỡng.
Chu Thanh Bách gật đầu: “Ừ.”
Không rõ bắt đầu từ khi nào, nhưng hiện giờ anh rất biết quý trọng thân thể mình. Anh muốn mình thật khoẻ mạnh, vững vàng để có thể bước tiếp cùng cô, bảo vệ và chở che cho cô thật lâu, thật lâu…
Những lời này anh không nói ra miệng, chỉ giữ trong lòng và âm thầm thực hiện.
Vẫn như mọi lần, Lâm Thanh Hoà lên xe, Chu Thanh Bách đứng nhìn theo tới khi xe khuất dạng mới rời đi.
Chu Thanh Bách rẽ vào nhà Chu Hiểu Mai, xách lên cho mấy cân đậu nành, đưa cho Nhị Oa năm đồng tiêu vặt và mấy món ăn nó thích nhất.
Anh không ngồi chơi lâu, để lại đồ rồi về nhà ngay.
Nếu có ngồi lại thì cũng chả biết phải nói gì với nó. Trong lòng anh chỉ có một mình bà xã, còn mấy thằng nhóc này hả, nuôi lớn là được rồi.
Lâm Thanh Hoà lên xe, tâm trạng cô không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi nỗi buồn ly biệt, cô sống rất lý trí, luôn biết vào mỗi thời điểm mình nên làm cái gì là tốt nhất, đói thì ăn, mệt thì ngủ, thức thì lấy sách vở ra học.
Bốn ngày sau, xe lửa tới trạm. Vừa bước xuống sân ga đã nhìn thấy anh cả nhà mình đứng đợi.
Chu Khải nhếch khoé miệng cười, tiến tới đón lấy cái túi trên tay mẹ rồi nói: “Con đoán thể nào mẹ cũng đi chuyến này mà.”
Lâm Thanh Hòa cũng cười hỏi: “Con chờ lâu chưa?”
Chu Khải lắc đầu: “Cũng không lâu lắm. Mẹ đói bụng chưa? Hai mẹ con ta đi ăn một bữa rồi hãy về trường?”
“Ừ, được.”
Vừa đi Lâm Thanh Hoà vừa kể cho con trai nghe chuyện ở nhà, còn có chuyện của Hàn Húc Kiệt: “Mẹ với Nhị Oa gặp cậu ấy trên huyện thành. Nó nhắn khi nào con rảnh thì qua Thẩm Dương tìm nó."
Chu Khải liền nói: “Để xem nghỉ đông năm nay có bớt được chút thời gian không, nếu được thì con sẽ đi Thẩm Dương.”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Nghỉ đông, nghỉ hè nó đều về thăm nhà. Năm nay con cũng không định về hả? Ông bà nội cứ nhắc suốt đấy.”
“Con không về đâu.” Chu Khải hớn hở kể ra dự định: “Con muốn đi cùng với Quốc Lương tới doanh trại quân đội thăm anh trai cậu ấy.”
Lâm Thanh Hoà mặc kệ, thích làm gì thì làm, chỉ cần không làm chuyện hại mình hại người là được.
Vào tiệm cơm, hai mẹ con đánh chén một bữa no nê, Chu Khải duỗi tay xin tiền, Lâm Thanh Hoà cho nó hai mươi đồng rồi nói: “Chi tiêu tiết kiệm chút, cha ở nhà kiếm tiền không dễ đâu đấy."
“Con biết rồi.” Chu Khải gật đầu rồi nói nhỏ: “Mẹ thì dễ hả?”
“Tiểu tử thúi, liệu hồn cho mẹ!” Lâm Thanh Hoà bật cười mắng, thằng nhóc này chắc vẫn nghi ngờ cô đầu cơ trục lợi nhưng mà không có bằng chứng, thích nghi thì cứ nghi đi.
Lâm Thanh Hoà quay về ký túc xá cất đồ, Vương Lệ liền lôi kéo cô đi tắm gội. Dù vẫn chưa thực sự thích ứng với nhà tắm công cộng nhưng biết sao được, không thể sống mà không tắm.
Vừa đi Vương Lệ vừa cười nói rôm rả: “Mình lên hôm qua, không ngờ bạn còn lên sau cả mình, tính thời gian khít ghê ta.”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Không trễ khai giảng là được mà. Ê, khoá năm nay có vẻ đông nhỉ?”
“Ừ, đông lắm.” Vương Lệ gật đầu.
Vào nhà tắm vẫn theo lệ cũ, hai người thay phiên kỳ lưng cho nhau.
Vương Lệ liền bàn về vấn đề oan sai: “Ngày trước chồng mình hay giúp đỡ một ông lãnh đạo trên thành phố bị đưa về thôn mình cải tạo. Nghe nói ông ấy sắp được minh oan.”
Lâm Thanh Hoà đã biết nhà nước bắt đầu triển khai sửa lại án oan: “Người tốt ắt có phúc báo, trước sau gì cũng sẽ được trả lại trong sạch thôi.”
Vương Lệ thì thầm: “Trả lại trong sạch thì có ích gì. Gia đình ly tán cả rồi, mình nghe nói vợ ông ấy ly hôn mang theo năm đứa con rời đi, không biết đã tái giá chưa nữa.”
Lâm Thanh Hoà: “Nhưng cũng còn đỡ hơn tiếp tục chịu hàm oan.”
Ngoài cái đó ra, cô không biết nói gì hơn nữa. Chính mình không trải qua thì không có tư cách bình luận. Rốt cuộc thì đây là nỗi khổ chung của cả một thế hệ.