Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 273 - Chương 273: Tốt Nghiệp Sớm

Chương 273: Tốt nghiệp sớm Chương 273: Tốt nghiệp sớm

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 273: Tốt nghiệp sớm

Không khí chung của các trường đại học là khẩn trương và căng thẳng, đặc biệt là trường Bắc Kinh, ngôi trường hàng đầu cả nước, sinh viên nào cũng nỗ lực hết sức, ráo riết chạy đua với thời gian, nếu bạn không chạy, bạn sẽ ngay lập tức bị loại khỏi đường đua.

Với thành tích xuất sắc vượt trội, Lâm Thanh Hoà luôn là người dẫn đầu, chưa từng để ai qua mặt.

Hôm nay, giảng viên tiếng Anh có việc bận không lên lớp được, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu Lâm Thanh Hoà dạy thay.

Lúc đầu cô còn rất kinh ngạc, sau đó rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, việc trong khả năng của mình, mình không làm chẳng lẽ nhường cho người khác? Hơn nữa, đây là cơ hội quý báu để cô rèn luyện, ngu gì bỏ lỡ?

Thế là Lâm Thanh Hoà tự tin đứng trên bục giảng, bắt đầu dạy bài mới.

Giáo viên chủ nhiệm ngồi ở dưới quan sát. Nếu đổi là người khác, chắc chắn sẽ rất áp lực nhưng Lâm Thanh Hoà thì không, nên làm gì thì làm đó, giảng giải nội dung trong sách, giải đáp thắc mắc, mở rộng thêm kiến thức, ngoài ra còn chỉ rõ phần ngữ pháp nâng cao có thể tìm thấy ở những đầu sách nào, trang bao nhiêu, vì thời gian trên lớp hữu hạn, khuyến khích các bạn tới thư viện tự tìm đọc.

Vừa kết thúc tiết học, Lâm Thanh Hoà được giáo viên chủ nhiệm gọi thẳng lên văn phòng.

Giáo sư cười tủm tỉm: “Em phụ trách luôn các lớp khác, được không?”

“Dạ được.” Lâm Thanh Hoà gật đầu đáp.

Vì thế kể từ ngày hôm đó, thi thoảng Lâm Thanh Hoà lại đi dạy thay.

Hết cách rồi, giảng viên môn tiếng Anh là phụ nữ trung niên, năm nay đã 35 tuổi mà chưa có một mụn con nào, gần như sắp tuyệt vọng thì may mắn ập đến, cô ấy có bầu, thử hỏi không cẩn thận trân quý sao được?!

Hơn nữa khoảng thời gian trước bị đưa xuống nông thôn cải tạo, cơ thể chịu không ít dày vò, cho nên bây giờ có thai lại càng phải chú tâm tĩnh dưỡng.

Lâm Thanh Hoà được bổ nhiệm dạy thay, nhưng chưa ký hợp đồng biên chế, nên chưa được hưởng lương.

Hiển nhiên, trường học cũng nhân cơ hội này khảo sát năng lực sư phạm của Lâm Thanh Hoà.

Tuy nhiên cô không sợ hãi, mà ngược lại rất tự tin, khả năng cao cô còn có thể ra trường sớm hơn dự kiến.

Biết tin, Vương Lệ hâm mộ cực kỳ nhưng không hề bất ngờ, suy nghĩ một lúc lại hỏi: “Ủa, bạn không định học tiếp lên nghiên cứu sinh hả?”

Thường những người có thành tích tốt, chắc chắn họ sẽ lựa chọn tiếp tục học lên.

Nhưng Lâm Thanh Hoà thì không, cô vừa đọc sách vừa giải đáp thắc mắc cho cô bạn: “Bây giờ trong đầu mình chỉ nghĩ đến việc nhanh nhanh có công tác, nhanh được cấp nhà ở, nhanh đón chồng con lên đây đoàn tụ, hoàn toàn không nghĩ tới nghiên cứu sinh này nọ.”

Vương Lệ nói thật lòng: “Kể ra thì cũng đáng tiếc…”

Câu này không phải chỉ có Vương Lệ nói, giáo viên chủ nhiệm cũng nói y chang. Nhưng quan điểm của Lâm Thanh Hoà trước sau như một, bằng cấp không cần cao, đủ dùng là được. Cô không phải là người có chí lớn, cô chỉ cần hai vợ chồng ở bên nhau, cùng nhau phấn đấu mua vài căn nhà, chia cho mỗi thằng con một căn, hai vợ chồng ở một căn, còn lại cho thuê, lấy tiền đó đi du sơn ngoạn thuỷ, sau này thiếu tiền thì bán nhà dưỡng già. Tóm lại trong kế hoạch tương lai của cô không hề tồn tại nghiên cứu sinh, tiến sĩ, giáo sư gì hết.

Vương Lệ thấy cô bạn cứ vô tư, chả phải bận tâm khổ sở vì tiền đồ thì mỉm cười nói: “Bạn thật là có phúc.”

Lâm Thanh Hoà cũng cười: “Bạn cũng vậy mà.”

Lúc này trong phòng ký túc xá chỉ có hai người cho nên Vương Lệ mới dám nói: “Cái vấn đề chuyển lên thành phố sinh sống ấy, hồi hè về nhà, mình đã nói chuyện với chồng rồi, anh ấy đồng ý.”

Lâm Thanh Hoà: “Tất nhiên phải đồng ý rồi. Có cô vợ như bạn, không lo giữ mà được chắc?”

Vương Lệ: “Nhưng mà lúc mình đề đạt về việc làm ăn buôn bán, anh ấy không chịu, sợ mất mặt.”

Lại nhắc tới chuyện này, Lâm Thanh Hoà buồn cười nói: “Mẹ chồng mình còn muốn để chồng mình tới trường làm gác cổng cơ.”

“Thật á?” Vương Lệ phì cười: “Thế là ông Vương có đối thủ cạnh tranh rồi.”

“Ai lại đi đoạt chén cơm của người già bao giờ.” Lâm Thanh Hoà xua tay rồi quay lại chuyện chính: “Tư tưởng của chồng bạn có thoáng không? Mở cửa cải cách mà tư tưởng không tiến bộ thì không làm ăn gì được đâu. Lần sau nếu có về bạn cứ nói với anh ấy, chồng mình là bộ đội xuất ngũ mà còn chấp nhận mở tiệm kinh doanh hộ cá thể đấy.”

Vương Lệ vội hỏi: “Khi nào anh nhà bạn lên, để mình kêu chồng đi theo học hỏi.”

Lâm Thanh Hoà: “Cái này mình chưa biết. Trước mắt phải lo tốt nghiệp cái đã. Chắc cũng phải đầu năm sau.”

Vương Lệ: “Mình thấy sức khoẻ của cô Mã Anh không được tốt cho lắm, có khi phải nghỉ sớm ấy. Giờ mới ở đầu thai kỳ chứ mấy tháng nữa chưa chắc cơ thể đã chịu được.”

Hiện tại giáo viên rất ít, giáo viên bộ môn tiếng Anh lại càng hiếm cho nên một người phải phụ trách rất nhiều lớp. Mỗi tiết học phải đứng giảng rất lâu, phụ nữ mang thai dễ mệt mỏi, làm sao cầm cự nổi?

Đúng như Vương Lệ dự đoán, giữa kỳ, giảng viên Mã Anh xin nghỉ. Chồng cô đích thân tới trường xin phép, nghe nói đêm qua cô ấy khó chịu trong người, may mắn không có vấn đề gì nghiêm trọng nhưng chồng nhất quyết bắt nghỉ hẳn ở nhà, chờ sinh xong mới được đi dạy tiếp.

Cuối cùng nhà trường quyết định đặc cách cho Lâm Thanh Hoà tốt nghiệp sớm. Đương nhiên cô phải vượt qua thêm một bài thi khảo sát mới được phép đảm nhiệm vị trí giảng viên.

Rất may Lâm Thanh Hoà luôn đề cao tinh thần học tập, chưa từng lơ là cho nên dễ dàng đối phó với bài thi bất ngờ. Dù không đạt điểm tuyệt đối thì vẫn thừa sức vượt mức đạt yêu cầu.

Cả trường không một ai không biết thành tích học tập xuất sắc của Lâm Thanh Hoà đồng thời nể phục lượng kiến thức khổng lồ cũng như trí nhớ siêu phàm của cô. Vì thế sinh viên khoá đầu không hề phàn nàn việc bạn học trở thành giáo viên, các sinh viên khoá dưới lại càng không có ý kiến.

Cứ như thế, Lâm Thanh Hoà tốt nghiệp trước một năm rưỡi, hiện tại là người duy nhất thuộc nhóm sinh viên đầu tiên sau khi khôi phục thi đại học, vinh dự trở thành giảng viên môn tiếng Anh của trường đại học Bắc Kinh.

Chu Khải chuyển từ hâm mộ sang sùng bái, nó nói: “Mẹ, nếu mẹ trẻ lại năm, mười tuổi, con cũng sẽ theo đuổi mẹ.”

Lâm Thanh Hoà cười lạnh: “Lời này đem về mà nói cho cha nghe.”

Haha, nào dám! Chu Khải hỏi sang chuyện khác: “Khi nào mẹ được cấp nhà? Bao giờ chúng ta đón cha với Nhị Oa, Tam Oa lên đây hả mẹ?”

Lâm Thanh Hoà đáp: “Nhà ở còn đang chờ phân phối. Cha con thì cứ từ từ, chắc là qua năm đi chờ mọi thứ trên này ổn thoả rồi lên cũng được, đỡ mất công chạy tới chạy lui.”

Chu Khải thở dài, lắc đầu nói: “Mẹ, mẹ chỉ nhớ tới mỗi cha thôi, nhà ta vẫn còn hai em nữa đấy.”

“Trước hay sau thì cũng lên hết à.” Chồng lên trước rồi các con từ từ lên sau, sớm hay muộn cũng đoàn tụ cả nhà, có gì phải sốt ruột?

Lâm Thanh Hoà nhận hai cái trừng gà con trai đưa rồi về ký túc xá.

Tuy cô đã đã giáo viên nhưng tạm thời vẫn ở tại ký túc xá sinh viên, đợi nhà trường sắp xếp phòng ở, khi nào có nhà cô sẽ chuyển ra.

Cứ nghĩ việc này sẽ tốn khá nhiều thời gian, ai ngờ ngày hôm sau lúc cô với Vương Lệ lên thư viện, ông thủ thư hỏi: “Trường học chưa cấp nhà cho cháu à?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vâng, còn chưa có ạ. Hiện giờ nhà ở khó khăn, chắc trường cần thời gian bố trí ạ.”

Ông lão thủ thư liền nói: “Ông có một căn, đang có ý định sang tay cho trường học. Có lẽ gia đình cháu sẽ sớm có chỗ thôi.”

Lâm Thanh Hoà ngây ra một lúc rồi nói: “Chuyện này…sao có thể….thật là ngại quá đi ạ?” Cô cứ có cảm giác ông lão đang có ý muốn giúp cô.

“Không có gì, thằng lớn nhà cháu mỗi ngày đều mang tặng ông một quả trứng gà luộc.” Ông lão phất tay rồi rời đi xếp gọn sách vở, tài liệu, không tiếp tục hàn huyên với Lâm Thanh Hoà nữa.

Bình Luận (0)
Comment