Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 274: Nhà mới
Hôm nay, nhân lúc Chu Khải mang trứng gà sang, Lâm Thanh Hoà liền hỏi con.
“Dạ? À vâng, lúc con đưa trứng gà cho ông, ông hỏi con nên con kể chuyện.” Như chợt phát hiện ra điều gì, Chu Khải hỏi thêm: “Cụ ông hỗ trợ hả mẹ?”
“Ừ.” Lâm Thanh Hoà gật đầu.
Ông lão thủ thư họ Vương. Họ Vương là một trong những họ cực kỳ phổ biến ở Bắc Kinh.
Thỉnh thoảng tới thư viện cô đều chủ động chào hỏi, nói chuyện dăm ba câu là vì ông hay giúp cô giữ chỗ, chứ cô cũng không biết mối quan hệ thân thiết giữa ông Vương và Chu Khải.
Vừa nghe cô chưa được cấp nhà, ông Vương liền sang tay căn nhà của mình cho trường, tất nhiên ông có thu về được một khoản tiền nhưng cũng đã giúp gia đình cô một việc rất lớn, chứ nếu không cô còn phải ở lại ký túc xá xếp hàng đợi dài dài.
Hai ngày sau, giáo viên chủ nhiệm tìm tới Lâm Thanh Hoà: “Căn nhà được lắm, diện tích hơn 50 mét vuông, tuy được xây dựng cách đây khá lâu nhưng tình trạng không tệ.”
Lâm Thanh Hoà: “Vâng, em đã hẹn với ông Vương rồi ạ, tan học hôm nay sẽ qua xem nhà.”
Giáo sư cười nói: “Tốt, ông Vương còn đặc biệt lưu ý nhà trường, muốn cấp căn nhà này cho em.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Dạ, em sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Tan học, Lâm Thanh Hoà cùng với Chu Khải đi theo ông Vướng tới nhà mới.
Ông Vương nói: “Nhà thì ổn, nhưng xung quanh đông người phức tạp. Một mình cháu không nên ở, tốt hơn hết trước mắt cứ ở tạm trong trường, mua sắm từ từ, đợi chồng lên rồi hãy dọn ra.”
Nghe vậy, Chu Khải liền lên tiếng: “Ông yên tâm, còn có cháu nữa mà.”
Ông Vương không khách khí nói: “Cả ngày cháu đi như ngựa, nhỡ ở nhà có chuyện gì rồi biết tìm ở đâu? Từ đầu năm tới giờ nhiều người đổ xô về thành, sắp tới vấn đề trị an sẽ tương đối phức tạp. Cứ nghe ông đi, không sai đâu.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Dạ vâng, cháu cũng cảm thấy như vậy.”
“Ừ, hai mẹ con tự mình lên xem đi, lầu ba, căn giữa.” Nói rồi ông Vương giao chìa khoá cho Lâm Thanh Hoà.
Cô liền hỏi: “Ông không đi lên ạ?”
“Không lên.” Ông Vương xua tay rồi xoay người, trước khi bước đi còn không quên nhắc nhở: “Cách vách có một hộ họ Trương, không phải cái thứ tốt đẹp gì, các cháu nhớ chú ý một chút.”
“Dạ.” Lâm Thanh Hoà gật đầu ghi nhớ.
Ông Vương rời đi, Lâm Thanh Hoà và Chu Khải cũng đi lên. Khu này có tổng cộng bốn lầu, lầu ba vừa vặn là vị trí đẹp.
Điều kiện xung quanh tương đối lộn xộn, nhưng lúc này mà có căn nhà chui ra chui vào giữa cái đất thủ đô đã là tốt lắm rồi.
Rất nhanh, hai mẹ con leo lên tới lầu ba. Lâm Thanh Hoà tra chìa vào ổ khoá. Đại khái đã lâu không có người ở nên bên trong trống trơn, không có đồ đạc gì, sàn và tường bám đầy bụi bẩn, nhưng phải công nhận một điều căn nhà này rất tốt.
Chu Khải nhìn quanh một vòng rồi hài lòng nói: “Mẹ, căn này rộng thật đấy, nhà của Ông Quốc Lương cũng cỡ này.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, rất tốt.”
Hai vợ chồng cô một phòng, Nhị Oa và Tam Oa một phòng, khá rộng rãi.
Khoảng cách giữa nơi này và trường học không quá xa, hàng ngày Chu Khải có thể về nhà ăn cơm rồi quay về trường cũng không sợ trễ giờ đóng cổng.
Còn ông bà Chu thì trong khoảng thời gian ngắn chắc chưa thể đón hai ông bà lên ngay được, đợi kinh tế mở cửa, hai vợ chồng làm ăn khấm khá mua được nhà riêng rồi tính tiếp.
Thế là từ hôm đó, Lâm Thanh Hoà cùng Chu Khải có thêm một nhiệm vụ, sau giờ tan trường hai mẹ con liền sang đây quét tước, dọn dẹp, mua sắm vật dụng gia đình, tha lôi mỗi ngày một chút, một chút mà gần một tháng sau, căn nhà đã ra dáng ra hình, không còn giống nhà hoang nữa.
“Ai da, Mới dọn tới à? Lão Vương bán nhà này cho cháu à?”
Đang bận rộn trong nhà thì một bà thím đứng trước cửa sang sảng cười nói.
Lâm Thanh Hoà đi ra, lịch sự hỏi: “Chào thím, thím là…?”
“Gọi thím Mã được rồi, nhà thím ở ngay sát vách, đây, căn bên trái nhà cháu.” Thím mã vui vẻ, nhiệt tình nói.
Lâm Thanh Hoà lịch sự chào lại: “Dạ, chào thím Mã. Căn này là trường học phân phối cho cháu.”
“Ồ, thì ra lão Vương sang tay cho trường học, rồi trường học phân phối đi à?” Nói xong chưa đợi Lâm Thanh Hoà trả lời, thím Mã lại nói tiếp: “Ừ, sang tay cũng tốt, đỡ phải rước bực vào người.”
“Bực bội gì cơ ạ?” Lâm Thanh Hoà hỏi, rồi chợt nhớ tới lời dặn của ông Vương, cô đè thấp thanh âm hỏi: “Có phải Trương gia cách vách không thím?”
Thím Mã cũng hạ giọng: “Nó đó. Cái nhà đó ăn ở thất đức, lúc đầu hai nhà thân thiết với nhau lắm nhưng vừa quay đầu lão Trương liền đi cử báo, hại lão Vương thê thảm.”
Lâm Thanh Hoà thầm nghĩ, ồ, chả trách sao ông Vương là người tính cách rộng rãi không thích chấp nhất, mà còn phải lên tiếng nhắc nhở cô.
Thím Mã lại hỏi: “Thế cháu dạy môn gì?”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Cháu dạy Tiếng Anh.”
Thím Mã gật gù: “Giỏi quá, trẻ thế này mà đã là giáo viên Tiếng Anh rồi, 25 chưa? Cậu bé trong nhà kia chắc em trai cháu hả?”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Đó là con trai cháu đấy ạ. Thím ơi, cháu sắp 40 rồi.”
Thật ra còn cách 40 rất xa nhưng cô cứ nói quá lên như thế.
“40?” Thím Mã bị giật mình thanh âm cao vút, “Thế mà lúc đầu thím tưởng cháu còn chưa gả chồng, còn cậu kia là em trai cháu cơ đấy.”
Lâm Thanh Hoà: “Chẳng mấy mà 40 thím ạ. Thằng nhóc này nhìn nó to cao thế chứ mới 15 thôi. Ở quê cháu còn hai thằng nhỏ nữa. Chờ trên này thu xếp ổn thoả, chồng cháu sẽ đưa hai đứa nó lên. Từ giờ, hai nhà chúng ta chính là hàng xóm rồi, bà con xa không bằng láng giềng gần. Thím Mã, sau này có gì mong thím giúp đỡ nhiều hơn.”
Ngàn vạn lần đừng coi thường mấy bà lão nha, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, tin tức, bí mật cái gì của khu này cũng nắm nằm lòng, nhất định phải giữ quan hệ mật thiết với những người này.
Thím Mã cười tươi rói: “Điều đó là đương nhiên, chà, thằng bé nhà cháu trông có tinh thần quá nhỉ.”
Lâm Thanh Hoà khiêm tốn đáp: “Cha nó là bộ đội xuất ngũ nên nó giống cha, khổ người cao to thím ạ.”
Thím Mã cười khà khà tán thưởng: “Thanh niên trai tráng phải như vậy mới tốt.”
Rồi nhỏ giọng nói thêm: “Cô giáo Lâm, nghe thím dặn này, chớ có lui tới với nhà họ Trương bên kia, ở cái khu này không ai muốn dây vào cái gia đình thanh danh thúi hoắc ấy hết.”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Vâng, trong lòng cháu hiểu rõ. Nhờ ông Vương ưu ái nên cháu mới được cấp căn nhà này, như vậy thì làm sao cháu lui tới với bên đó được chứ?!”
“Ừ, xem ra cháu với ông Vương quan hệ cũng rất tốt.” Thím Mã cười cười, lấy từ trong bọc ra hai trái cà chua đưa cho Lâm Thanh Hoà rồi đi về nhà.
Lâm Thanh Hoà không ăn ngay, tay đang dơ thế này làm sao mà ăn được. Cô xoay người khoá chặt cửa rồi hai mẹ con đi về trường.
Về tới phòng ký túc xá, Lâm Thanh Hoà rửa mặt mũi chân tay, rồi cho Vương Lệ một trái.
Vương Lệ đón lấy, cắn một miếng rồi hỏi: “Mình phát hiện cậu không thích ăn thịt, mà toàn thích ăn mấy thứ này?”
“Ăn cái này mới khoẻ.”
Trong không gian riêng, cô tích trữ rất nhiều cà chua, để dành tới mùa đông ăn. Phương Bắc bên này không giống phương Nam, thời tiết khô ráo nắng ấm, trái cây có quanh năm.
Vương Lệ: “Mình còn chưa được đến thăm nhà bạn nữa, sửa xong chưa? Ngày mai mình tới ngó cái được không?”
Lâm Thanh Hoà cười: “Được chứ, vừa hay ngày mai mình tính đi mua ít đồ đạc, có sẵn sức lao động miễn phí, không sai hơi uổng!”
Vương Lệ tức giận nói: “Bạn còn nói, dọn nhà mà cũng không kêu mình một tiếng, mình qua phụ một tay.”