Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 275: Dụng ý xấu
Lâm Thanh Hoà cười: “Trời, cái nhà có bao lớn đâu, hai mẹ con mình dọn lắt nhắt mỗi ngày một tí là được ấy mà.”
Hôm sau, Lâm Thanh Hoà cùng Vương Lệ đến cửa hàng đồ gỗ, chọn được nguyên một bộ nội thất làm bằng gỗ trắc vàng gồm tủ, kệ sách, bàn và ghế tựa…
Trước đây những thứ như thế này đều bị đánh tư sản hết nhưng bây giờ chủ nghĩa đã thay đổi, chẳng còn ai rảnh mà đi kê biên tịch thu hay bắt bớ nữa.
Với lại, giá cả cũng không đắt lắm, cả một bộ chỉ khoảng hai mươi tới ba mươi đồng thôi.
Thanh toán xong xuôi, Lâm Thanh Hoà nhờ hai anh thanh niên trẻ tuổi vận chuyển tới nhà giúp, chứ nhiều và nặng thế này thì cô với Vương Lệ chỉ có chịu chết.
Lâm Thanh Hoà chỉ huy xếp tủ và kệ vào phòng ngủ, bàn ghế thì đặt ở ngoài phòng khách.
Xong đâu đó, cô đưa thêm cho mỗi người bọn họ hai hào: “Cái này tôi cho riêng hai anh, các anh vất vả rồi. Cảm ơn nhiều nhé.”
Hai anh thanh niên hào hứng nhận tiền, rối rít cảm ơn rồi ra về.
Vương Lệ, người nằng nặc đòi đi theo phụ giúp nhưng thực chất sáng giờ toàn đứng làm nền. Cô đi quanh căn nhà, ngó đông ngó tây rồi cảm thán: “Toàn bộ đồ đạc trong nhà đều là bạn sắm mới hết hả?!”
“Ừ, toàn bộ.” Lâm Thanh Hoà nở một nụ cười hài lòng.
Nhìn ngắm thành quả của mình hơn một tháng nay, từ cái giường, cái tủ, cho đến cái ly, cái bát, từng món từng món đều do một tay cô lựa chọn và sắp đặt. Cả căn nhà như được thổi một luồng sinh khí mới, chỉ cần xách quần áo vào là có thể ở bất cứ lúc nào. Cô bắt đầu chờ mong, chờ mong ngày cả gia đình đoàn tụ.
Bắt được biểu cảm trên mặt cô bạn thân, Vương Lệ chế nhạo: “Err…có người nôn nóng muốn đánh dây thép về thôn gọi chồng lên liền kìa!!”
Bị nói trúng tim đen, Lâm Thanh Hoà thẹn quá hoá giận, trừng mắt liếc cô bạn một cái.
Căn nhà mới của gia đình họ đã hoàn thiện, hơn ai hết cô rất mong anh nhưng bây giờ chưa phải lúc. Cứ để anh ở quê làm hết năm nay, sang năm xin nghỉ rồi tiến hành chuyển hộ khẩu.
Thành thật mà nói, Lâm Thanh Hoà cực kỳ không muốn để chồng làm công việc nhà nông. Cấy cày vốn quá vất vả, đòi hỏi quá nhiều sức lao động mà nông vụ thì kéo dài triền miên không dứt, vụ này gối đầu vụ kia từ ngày này sang ngày khác, từ năm này sang năm khác, dường như chẳng có lúc nào thảnh thơi.
Mặc dù Chu Thanh Bách chưa một lần than khổ nhưng làm sao cô không biết anh vất vả cơ chứ.
Cô chẳng thể giúp anh việc đồng áng, chỉ có thể tập trung nấu nướng mong sao anh ăn được ngon miệng. Xung quanh không thiếu người xì xầm rằng Chu Thanh Bách cực nhọc làm ra bao nhiêu đều bị bà vợ phá sạch. Thế nhưng cô chẳng thèm để ý, lại càng không cần thanh minh, rốt cuộc đây là chuyện gia đình cô, cần gì phải đi giải thích cầu sự đồng tình từ mấy bà hàng xóm?
Ở đời, rất ít người có đủ mạnh mẽ đạp lên dư luận mà sống, may mắn thay Lâm Thanh Hoà là một trong số đó. Cô sống cho chính mình chứ không sống vì ánh nhìn của người khác.
Một đời người kéo dài được bao năm? ngô ngô nghê nghê bước qua 15 năm đầu đời; rồi tiếp đến là chuỗi ngày phấn đấu và áp lực, học hành, công việc, kết hôn, sinh con, nuôi con; tới khi giật mình nhìn lại thì đã bước vào ngưỡng tuổi 40, 50, thân thể bắt đầu suy kiệt, xuống dốc, bệnh tật kéo tới…
Vậy đó, cuộc đời ngắn lắm, không thừa thời gian để cho mình bận tâm tới quá nhiều thứ đâu. Chỉ cần sống thật tốt, thành công sẽ mỉm cười.
Trước đây, có đánh chết Lâm Thanh Hoà cũng không tin sau này mình sẽ trở thành một bà vợ yêu chiều chồng đến vô pháp vô thiên, cơ mà gặp Chu Thanh Bách rồi, bao nhiêu nguyên tắc với quy định quăng vào sọt rác hết. Mỗi khi gặp chuyện gì cô đều nghĩ cho anh trước, sợ anh vất vả, sợ anh mỏi mệt, lâu dần trở thành thói quen từ lúc nào không hay.
Bỗng dưng nhắc đến anh, lòng cô mềm nhũn, gương mặt cũng dịu dàng hẳn ra. Cô nhớ anh quá!
Vương Lệ đi ngắm chán chê rồi lại tiếp tục nói: “Sau này mình phải thường xuyên lại đây xin ăn mới được.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Đến đi, mình bắt bạn ăn no bể bụng mới thả về.”
Vương Lệ thật lòng hâm mộ cô bạn thân: “Có nhà ở, lại có công tác ổn định, cuộc sống tương lai của bạn chắc chắc sẽ ngày một thuận lợi.”
Chuyển hộ khẩu xong sẽ đường đường chính chính trở thành người Bắc Kinh.
Lâm Thanh Hoà nói: “Sau này nghỉ hè hay nghỉ đông, nhà cậu lên thủ đô du lịch thì cứ tới tìm mình, mình sẽ thu xếp nơi ăn chốn ở đảm bảo các cậu hài lòng mới thôi.”
Vương Lệ cười rộ lên: “Nhớ nhé! Quê mình trồng nhiều anh đào lắm, tới mùa bạn nhất định phải ghé chơi, mình bao bạn ăn anh đào mệt nghỉ luôn.”
Đôi bạn ngồi chơi, cười đùa một lúc rồi đóng cửa quay về trường đại học.
Lâm Thanh Hoà phân công Chu Khải cách ngày phải qua nhà mới dọn dẹp vệ sinh, cô còn cẩn thận dặn dò con tuyệt đối tránh xa nhà họ Trương cách vách. Làm ra cái chuyện cử báo hàng xóm làng giềng thân thiết cũng đủ thấy nhân cách tồi cỡ nào rồi, người như vậy không đáng để quan hệ.
Chu Khải nhớ rất kỹ lời mẹ dặn, nhưng khổ một nỗi mình muốn né còn người ta lại không.
Bà Trương đang phơi quần áo, nhìn thấy Chu Khải đi tới liền nở một nụ cười lấy lòng, cố tình bắt chuyện: “Chàng trai, cháu là con cô giáo Lâm thật à? Thím lại cứ tưởng hai người là chị em cơ đấy.”
Chu Khải đáp qua loa: “Mẹ cháu còn trẻ.”
Bà Mã bưng rổ rau từ trong nhà đi ra, thấy thế liền gọi to: “Tiểu Khải, lại đây bà cho hai quả cả chua này.”
Chu Khải đang định buột miệng nói không cần, thì nhìn thấy bà Mã liên tục nháy mắt ra dấu, hiểu ra vấn đề nó liền gật đầu nói: “Dạ, đúng lúc cháu đang khát.”
Nói xong liền bước nhanh qua đó.
Bà Mã kéo nó lại, thấp giọng nói: “Tiểu Khải, đừng để ý tới bà ta, dạo gần đây bà ta đi khắp nơi dò hỏi tin tức nhà cháu đấy.”
Chu Khải không hiểu nên hỏi lại: “Hỏi tin tức nhà cháu làm gì cơ ạ?”
Bà Mã hừ lạnh: “Còn có thể làm gì? Nhà bà ta nhăm nhe căn nhà của lão Vương từ lâu lắm rồi.”
Trước đây chẳng phải muốn bá chiếm căn nhà này nên mới chơi chiêu hèn kế bẩn hay sao?
Nhớ lại khi ấy, có không ít người thay lão Vương đi cầu tình nhưng tất cả đều vô dụng, nên bọn họ rất đắc ý, chắc mẩm sẽ cướp được căn nhà.
Cũng may, ông trời có mắt, oan tình được giải, căn nhà được trả về cho ông Vương.
Ồ, thì ra còn có chuyện này, đúng là cạn lời! Chu Khải nhàn nhạt nói: “Còn lâu mới tới lượt bà ta.”
Bà Mã gật đầu tán thành: “Chứ còn gì nữa. Mọi chuyện đều có quy định rõ ràng, đâu phải cứ thích là được. À, hai đứa con gái nhà bà ta bị điều xuống nông thôn mới được quay về hai hôm trước, cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì đâu, cháu phải hết sức chú ý đấy.”
Chuyện này thì có liên quan gì đến mình? Mặc dù chả hiểu vì sao bà Mã lại dặn cái này nhưng Chu Khải vẫn gật đầu.
Thấy thằng nhỏ ngơ ngác, bà Mã buồn cười mắng: “Đứa trẻ ngốc này, người ta đánh chủ ý lên mình mà còn không biết hả?”
“Đánh chủ ý lên cháu?” Chu Khải giãy nảy “Cháu mới 15 mà.”
Đúng vậy, đừng nhìn nó cao 1m86 mà lầm tưởng nha, nó mới 15 thôi, còn chưa thành niên đâu đấy!
Bà Mã bật cười ha hả. Người lớn tuổi thường rất thích nói chuyện với lớp thanh niên tươi trẻ, tràn đầy năng lượng.
“Con gái út nhà bà ta năm nay 18 tuổi, tục ngữ có câu nữ đại tam ôm gạch vàng.”
(*) Nữ đại tam ôm gạch vàng: Là một thành ngữ chỉ vợ hơn chồng ba tuổi, cuộc sống tương lai sẽ vinh hoa, phú quý.
Chu Khải sợ hết hồn: “Bà Mã, đừng nói vậy mà.”
Bà Mã cười suýt chút thở không nổi, thanh niên da mặt mỏng, thôi không trêu nó nữa, bà quay lại chuyện chính: “Bà ta hỏi thăm chuyện của cháu với mẹ cháu. Ngoài căn nhà ra thì chắc bà ta còn để ý tới cháu nữa. Cho nên bà mới gọi cháu lại đây nhắc nhở một tiếng, nếu bà ta kêu vào nhà hỗ trợ giúp cái này giúp cái kia thì tuyệt đối không được vào, bước chân vào rồi là cháu chạy không thoát đâu.”
Con gái nhà đó trước giờ vốn không biết xấu hổ, đi vào trong nhà, đóng cửa lại, lỡ đâu nó bổ nhào lên người mình xong rồi lăn đùng ra ăn vạ đòi cưới thì phải làm sao? Bằng chứng không có, nhân chứng cũng không, lấy gì mình cãi? Lúc ấy có mà chạy đằng trời.
Nhà người khác thì không biết, chứ cái nhà họ Trương thì dám lắm à. Thế cho nên cẩn tắc vô áy náy!
Chu Khải nghe mà trợn mắt há mồm!
Cái này…cái này…quá kinh khủng, vượt ngoài tam quan của nó luôn rồi…
“Được rồi, đi về đi.” Bà Mã nhắc nhở xong còn không quên dặn: “Hôm nào bảo mẹ lại đây bà có chuyện muốn nói.”
“Vâng ạ.” Chu Khải vừa gặm cà chua vừa mở cửa về nhà mình, quét dọn một lượt từ trong ra ngoài rồi khoá cửa lại. Đang định rời đi thì bà Trường đon đả mời nó vào nhà ngồi chơi uống hớp nước. Thằng bé hãi hùng gần chết, vội vàng từ chối rồi ba chân bốn cẳng chạy trối chết.
Chu Khải vội đi nên không phát hiện chứ bà Mã ra rút quần áo nhìn rõ mồn một, đứa con gái út nhà bà Trương mải mê dõi theo bóng lưng Chu Khải, hai má đỏ ửng, ánh mắt si mê.