Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 276: Xem cửa hàng
Bà Mã bĩu môi khinh thường, đợi tới tối ông chồng đi làm về, liền đem chuyện này ra kể: “Cái bà Trương đúng thật vô liêm sỉ, Tiểu Khải mới bây lớn mà đã đánh chủ ý lên thằng nhỏ.”
Bà nay đã ngoài 50, cho nên trong mắt bà thằng bé Chu Khải vẫn còn là thằng nhóc con bé bỏng.
Ông Mã hỏi: “Sao bà biết người ta đánh chủ ý lên Tiểu Khải?”
Ông Mã có ấn tượng cực kỳ tốt với hai mẹ con Lâm Thanh Hoà, ngoài nể phục học thức thì còn quý trọng cả nhân cách, mỗi lần chạm mặt đều vui vẻ chào hỏi. Đặc biệt là thằng bé Chu Khải vừa ngoan ngoãn lại nhiệt tình. Lần đầu tiên ông gặp nó là ở dưới sân tiểu khu, nhìn thấy trên tay ông khệ nệ bê một túi bắp, nó liền trực tiếp ngỏ lời giúp đỡ, xách lên tận cửa nhà, đên đây ông mới phát hiện thì ra hai nhà là hàng xóm. Thế cho nên ông Mã rất yêu quý Chu Khải.
Bà Mã vẫn tiếp tục mắng: “Thì tôi nhìn thấy tận mắt đấy thôi. Cái con bé nhà bà Trương si dại nhìn theo bóng lưng Tiểu Khải. Xí, nó mà cũng xứng? Chờ cô Lâm về đây, tôi phải nói chuyện với cô ấy để cô ấy chú ý đề phòng mới được.”
Bà cũng biết chuyện sang năm Chu Thanh Bách sẽ dọn lên đây, cho nên muốn đánh tiếng trước để Lâm Thanh Hoà biết, vì danh tiếng hai đứa con gái nhà bà Trương quá ư là tệ hại. Ở nơi này thì làm gì tồn tại cái gọi là bí mật, người ta xầm xì truyền tai nhau từ lâu rồi.
Hai đứa nó đều bị buộc xuống nông thôn, tham gia sản xuất.
Đứa lớn đã ly hôn, chưa có con, nhưng trước khi bị đưa đi theo diện thanh niên trí thức, nó đã từng mang thai, không chồng mà chửa là đại kỵ. Nhưng may phước cho nó là những người biết chuyện đều là người đàng hoàng, họ không đi cử báo thế nên nó mới thoát việc bị đấu tố, lôi đi diễu phố, chỉ trích công khai.
Đứa nhỏ thì chưa kết hôn nhưng nghe nói tìm hiểu mấy đối tượng cùng một lúc, lại còn có quan hệ thân mật với chủ nhiệm công xã, người tinh ý nhìn thoáng qua là biết ngay mối quan hệ đó thuộc kiểu gì.
Bà Trương giấu giấu giếm giếm, nhưng chuyện này làm sao giấu được, có phải mình con gái nhà bà ấy xuống nông thôn đâu. Lúc đó nhà nào mà không có một hai đứa bị đưa đi, số lượng nhiều vô kể. Túm đại một đứa hỏi chuyện là ra hết chứ gì.
Nói tóm lại, con gái nhà họ Trương đều là thứ không đứng đắn, cứ phải đề phòng tất.
Lâm Thanh Hoà không hề hay biết chuyện này vì thời gian gần đây cô chỉ tập trung ở trường lo công tác chuẩn bị cho cuộc thi Thuyết trình bằng tiếng Anh.
Mãi cho tới đầu tháng 12, công việc mới giãn giãn ra một chút.
Dương lịch là tháng 12, âm lịch mới là tháng 11, trời đã bắt đầu trở gió, nhưng có vẻ mùa đông năm nay sẽ ấm hơn năm ngoái. Còn nhớ tầm này năm ngoái đã rét căm căm rồi.
Hôm nào Chu Khải cũng xách canh đến, hôm nay là canh gà. Nó vẫn gửi nguyên liệu ở nhà Ông Quốc Đống, nhờ mẹ cậu ấy hầm canh giúp, ra thành phẩm chỉ xách đi một nửa, để lại bên đó một nửa.
Chu Khải hỏi: “Mẹ, khi nào bếp nhà mình bắt đầu nổi lửa?”
Lâm Thanh Hoà uống một ngụm canh gà rồi nói: “Đợi cha con lên đã, chứ có hai mẹ con mình nấu nướng chi cho lích kích.”
“Hôm nọ con về qua nhà quét dọn….” Chu Khải chép miệng một tiếng rồi nói tiếp: “Tới lúc cha lên trên này mẹ nhớ phải nhìn chằm chằm đấy.”
“Hả?” Gần đây công việc lu bu quá không có thời gian rẽ qua nhà, toàn để con trai tự đi, cho nên cô còn chưa biết chuyện nhà họ Trương.
Chu Khải liền nói: “Thì Trương gia cách vách nhà ta đó.”
“?” Lâm Thanh Hoà vẫn không hiểu thẳng con đang muốn nói cái gì.
Chu Khải phất tay: “Thôi con chẳng biết nói thế nào đâu. Tốt hơn hết là hôm nào mẹ rảnh về nhà gặp bà Mã thì sẽ biết.”
Lần trước nữa về nhà, Chu Khải vô tình gặp cô con gái út Trương gia, cô ta tiến lại chào hỏi, nó không đáp chỉ hơi gật đầu rồi đi thẳng luôn. Hai hôm trước về nhà, thì gặp cô con gái lớn nhà đó, cô ta cho nó cái bánh bao. Tất nhiên nó không ăn nhưng cứ có cảm giác kỳ kỳ. Chả hiểu sao nhưng nó cảm thấy nếu cha mà lên đây thì phải tới tám, chín phần người này sẽ tiếp cận làm quen. Nó đi học, mẹ đi dạy cả ngày, chỉ có mình cha ở nhà, lỡ đâu xảy ra chuyện gì thì tiêu tùng. Vì thế hôm nay Chu Khải mới nhắc mẹ nhớ phải nhìn chằm chằm không rời mắt.
Lâm Thanh Hoà trầm tư suy nghĩ nhưng không tiếp tục hỏi tới.
Nhân dịp hôm nay trống tiết, cô rẽ về nhà một chuyến. Trên cổ quàng cái khăn mới rất đẹp, tay cầm thêm một bọc hạt dưa, chủ yếu là muốn tìm thím Mã hỏi chuyện.
Vừa leo lên tới lầu ba, bà Trương đã đon đả cười nói làm như thân quen lắm: “Cô Lâm về đấy à, lâu rồi không thấy cô.”
Lâm Thanh Hoà không nói chuyện, lạnh nhạt gật đầu một cái rồi đi thẳng tới trước cửa Mã gia. Bà Mã vui vẻ chạy ra mời cô vào nhà ngồi chơi.
Bà Trương sa sầm nét mặt, hừ lạnh một tiếng: “Xì, tinh vi tinh tướng, dạy học thì có gì hay mà cũng đòi lên mặt!”
Lâm Thanh Hoà và bà Mã vào trong nhà vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện. Tới hôm nay cô mới biết thì ra bà Trương cực phẩm nuôi dạy được hai cô con gái cũng cực phẩm không kém. Chậc chậc, bên cạnh có hàng xóm như vậy, quả là nguy hiểm!
Cô nhỏ thì không nói, nhưng cái cô lớn mới ly hôn kia rất có khả năng sẽ nảy sinh tà ý với Thanh Bách nhà cô.
Không phải cô vô duyên vô cớ hoài nghi người khác, mà cái hạng người sống bất chấp, không có giới hạn như cô ta thì có việc gì không dám làm?!
Cáo từ thím Mã, Lâm Thanh Hòa liền đi tìm ông Vương. Lúc cô tới thư viện cũng gặp Chu Khải đang ở đó. Một già một trẻ ngồi cạnh nhau ăn bánh bao, cười tít mắt.
Thấy mẹ đến, Chu Khải tỏ vẻ nuối tiếc: “Mẹ chậm chân rồi, con với ông ăn hết bánh bao rồi.”
Lâm Thanh Hoà lên tiếng giáo huấn: “Suốt ngày lân la tới chỗ ông xin ăn, lại còn không trả tiền, có biết xấu hổ không hả?”
Chu Khải liền nói: “Bánh bao này là con mua mời ông mà.”
Lâm Thanh Hoà vừa lòng: “Ờ, vậy còn được.”
Ông Vương cười hiền hậu: “Hôm nào ông mời hai mẹ con đi ăn lẩu dê, đảm bảo chính tông nhất cái đất Bắc Kinh này.”
“Sao có thể để ông mời được chứ. Sang năm cha nó lên, cứ để anh ấy mời ạ.” Lâm Thanh Hoà cười rồi hỏi: “À ông ơi, xung quanh đây ông có biết ai đang muốn sang cửa hàng không?”
Ông Vương hỏi: “Cháu muốn bán hàng?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Dạ, qua năm chồng cháu lên nhưng ông cũng biết đấy công tác ở thủ đô nào phải dễ kiếm. Thế nên vợ chồng cháu bàn nhau mở cửa hàng kinh doanh để anh ấy quản lý.”
Theo như kế hoạch ban đầu, Lâm Thanh Hoà định mở cửa hàng văn phòng phẩm, nhưng nhìn đi nhìn lại cô thấy bây giờ đồ dùng học tập chỉ có lèo tèo vài món, mà học sinh sinh viên lại chẳng có nhu cầu mua sắm gì, thế thì bán cho ai? Vậy nên cô tính xoay qua kinh doanh cái khác có lẽ sẽ tốt hơn.
Trong năm nay, đã lác đác xuất hiện mô hình kinh doanh hộ cá thể, tuy rằng bây giờ chưa có nhiều vì mọi người vẫn còn nhìn nhau nghe ngóng tình hình, nhưng cô tin chắc sang năm mô hình này sẽ được nhân rộng, kinh doanh tự do sẽ mọc lên như nấm sau mưa.
Vì vậy, Lâm Thanh Hoà quyết định triển khai kế hoạch mở tiệm bán hàng.
Tình hình kinh tế và chính trị ở Bắc Kinh ra sao, ông Vương đều nắm bắt hết thảy, cho nên vừa nghe Lâm Thanh Hoà nói sơ qua là ông đã hiểu ngay vấn đề: “Hiện nay kinh doanh hộ cá thế vẫn chưa được coi trọng. Nhưng nếu cháu không sợ mất thể diện thì ông có thể đi hỏi mặt bằng giúp cháu.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Cháu chẳng sợ. Cháu không ăn trộm, không cướp giật, kiếm tiền bằng chính đôi tay của mình thì có gì phải sợ ạ."
Ông Vương gật gù: “Vậy để ông hỏi cho.”
Lâm Thanh Hoà đoán chuyện mua cửa hàng không quá khó nhưng không nghĩ lại nhanh đến vậy, mới qua hai ngày đã có tin tức. Ông Vương kêu Chu Khải chuyển lời, chạng vạng chiều nay hẹn đi xem mặt bằng.
Nghe tin, cô rất vui mừng. Tan học, cầm theo một rổ rau xanh, đi cùng con trai tới thư viện tìm ông Vương rồi cả ba đi xem cửa hàng.