Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 277: Cửa hàng đầu tiên
Trong đầu Lâm Thanh Hoà vốn chỉ tưởng tượng một cửa hàng nhỏ xinh, đơn giản thôi. Ai dè tới nơi đập vào mắt cô là một căn hộ thông tầng. Nói cách khác cửa hàng này có hai tầng, được nối với nhau bằng cầu thang trong nhà. Tầng một kinh doanh buôn bán, tầng hai có thể dùng để ở. Cái này….quả thực nằm ngoài dự kiến của Lâm Thanh Hoà.
Chu Khải thích mê, nhưng ít nhiều nó cũng biết cỡ này chắc chắn không hề rẻ, nên do dự hỏi: “Cửa hàng to thế này, sợ là đắt tiền lắm đây!”
Ông Vương nói: “Chủ nhà báo phí sang tay là 3000.”
“3000?” Thanh âm cao vút chứng tỏ Lâm Thanh Hoà bị con số này làm cho giật mình.
Ông Vương cho rằng cô ngại đắt nên nói: “Vốn là 3200 nhưng ông đứng ra hỏi cho nên người ta bớt 200. Với diện tích và thiết kế như này chắc hẳn không thể bớt xuống nữa.”
Chu Khải nghe xong lập tức thất vọng, kéo tay áo mẹ nói: “Mẹ, chúng ta đổi căn khác đi.”
Nó rất thích căn tiệm này nhưng giá 3000 thì đắt quá.
Ai ngờ mẹ nó lại nói: “Đổi cái gì mà đổi, căn này tốt rồi.”
Lâm Thanh Hoà cũng phát hiện ra vừa nãy ông Vương hiểu lầm ý mình, cho nên vội vàng nói: “Ông ơi, không biết chủ tiệm lúc nào rảnh nhỉ? Nếu hai bên cùng nhất trí thì ta tiến hành làm thủ tục sang tên.”
3000 đồng, chỉ bỏ ra có 3000 đồng mà được hẳn một căn tiệm thông tầng. Trời ơi, nhặt được của hời rồi, không nhanh tay để người khác hớt tay trên thì có mà khóc tiếng mán!
Nếu ở đời sau, cầm 3000 đồng đừng hòng mua được nhà thành phố, có dạt về huyện thì cũng chỉ đủ mua một mét vuông đất sinh hoạt mà thôi.
“Đồng ý mua?” Ông Vương cười, hỏi lại một lần cho chắc.
Trong mấy căn tiệm thì ông ưng nhất căn này, vị trí đẹp, mặt tiền đường lớn, gần chợ, rất hợp với buôn bán kinh doanh, cho nên ông mới dắt lại đây xem.
Lâm Thanh Hoà tươi cười gật đầu: “Đồng ý chứ ạ, ông tìm giúp cháu một căn tốt như này, làm sao không đồng ý được ạ?!”
Cô áng chừng diện tích cửa hàng này tầm hơn 80 mét vuông, không quá lớn nhưng không hề chật hẹp. Quan trọng nhất là có thêm lầu hai. Tóm lại bỏ ra 3000 chắc chắn không thiệt.
Sau khi hẹn cụ thể giờ giấc sáng mai đi làm thủ tục sang tên, Lâm Thanh Hoà chào ông Vương rồi dắt Chu Khải về trường.
Đi được nửa đường, Chu Khải không nhịn được lên tiếng hỏi: “Mẹ, nhà mình có nhiều tiền vậy ạ?”
Lâm Thanh Hoà xua tay: “Tiền nong là chuyện của người lớn.”
Chu Khải cười nhăn nhở.
Lâm Thanh Hoà trừng mắt hù doạ: “Con cười cái gì? Nhóc thúi, nếu con dám làm gì phạm pháp để ảnh hưởng tới tiền đồ thì đừng trách mẹ xử lý con nặng tay!”
Cô biết con lớn rồi, nói dối mãi chắc chắn nó không tin mà còn kích thích sự tò mò cho nên cô nói ra lời này coi như ngầm thừa nhận để kết thúc vấn đề, từ nay về sau nó khỏi phải lăn tăn nữa.
Chu Khải: “Con biết rồi.”
Lâm Thanh Hoà dặn dò: “Việc của con là chăm chỉ học tập. Kiếm tiền là việc của cha mẹ, không cần các con bận tâm. Đừng làm cha me phải lo lắng, có biết chưa?”
“Con biết rồi, con biết rồi mà….” Chu Khải thấy mẹ chuẩn bị ca bài ca muôn thuở cho nên co giò chạy lấy thân.
Lâm Thanh Hoà mặc kệ cho nó chạy, miễn dẹp được cái vấn đề đầu cơ trục lợi ra khỏi đầu là mừng rồi.
Sáng hôm sau, Lâm Thanh Hoà tới cục quản lý bất động sản, đem theo sổ hổ khẩu và tiền mặt tiến hành mua cửa hàng đầu tiên.
Thời này, 3000 đồng tuyệt đối không phải là một con số nhỏ. Ông Vương đang định hỏi xem thiếu đủ ra sao, có cần mượn thêm không thì thấy Lâm Thanh Hoà không chớp mắt, thản nhiên xếp đủ 3000 đồng lên mặt bàn.
Điều này làm ông cũng rất bất ngờ, không nghĩ cô gái này có bản lĩnh tới vậy, một khoản tiền lớn mà có thể huy động trong thời gian ngắn như thế.
Giao dịch xong xuôi, chân chính cầm quyền sở hữu trong tay, Lâm Thanh Hoà vui tới mức muốn bay thẳng về quê chia sẻ tin vui với chồng.
Trời đất ơi, còn có gì vui hơn thế này nữa, cô mua được mặt bằng ở Bắc Kinh đấy! Giờ trong tay cô có tài sản to rồi!
Tâm tình ông Vương cũng được vui lây từ Lâm Thanh Hoà. Ông cười hỏi: “Hai vợ chồng định bán cái gì?”
Lâm Thanh Hoà: “Cái này cháu phải về bàn lại với nhà cháu đã. Cơ mà ông có cao kiến gì không ạ?”
“Mở tiệm sủi cảo đi.” Ông Vương liền nói.
Lâm Thanh Hoà ngây ra một lúc rồi bật cười khanh khách: “Có phải thằng nhóc Đại Oa nó lại kể linh tinh gì với ông phải không ạ?”
Ông Vương nghiêm túc nói: “Bán sủi cảo cũng không tệ đâu.”
Lâm thanh Hoà nghiêm túc suy xét…hmm…xem nào, bây giờ bán buôn cái gì cũng đều phải suy tính trăm thứ…bán sủi cảo xem ra đích thị là một ý kiến hay.
Kể cả là cô hay Chu Thanh Bách đứng bếp cũng không thành vấn đề. Món này không đòi hỏi kỹ thuật cao. Hiện tại nền kinh tế thị trường mới mở cửa, chỉ cần làm buôn bán là có thể kiếm tiền, không câu nệ là bán cái gì.
Suy nghĩ kỹ càng, Lâm Thanh Hoà liền nói: “Nghỉ đông năm nay cháu sẽ về bàn với anh ấy.”
Mua được cửa hàng trong tay, Lâm Thanh Hoà nóng lòng về nhà hơn bao giờ hết.
Những ngày tiếp theo, trời càng lúc càng lạnh, chân tay tê bì hết cả. Đây chính là lúc túi giữ nhiệt của Chu Thanh Bách phát huy công dụng, lúc nào cô cũng ôm khư khư trong tay không rời.
Vương Lệ rên hự hự: “Lạnh quá trời ơi, hôm nay lạnh chết mất.”
Lâm Thanh Hoà ngồi trên giường co ro cút rút ôm cái túi giữ nhiệt, hỏi: “Năm nay bạn có về không?”
Vương Lệ lắc đầu: “Không về, được nghỉ có mấy ngày thôi, đi đi về về uổng tiền xe.”
Kỷ nghỉ đông chỉ kéo dài có hai mươi ngày, đi đi về về mất gần một nửa thời gian rồi. Năm ngoái Vương Lệ không về, năm nay cũng vậy.
Lâm Thanh Hoà tất nhiên về rồi, cô đang nôn về muốn chết đây.
20 tháng Chạp, bắt đầu nghỉ đông. Chu Khải không muốn về, Lâm Thanh Hoà không ép, cô mở túi đưa cho nó 50 đồng.
Chu Khải sướng rơn, nhếch khoé miệng cười: “Vậy con không khách sáo với mẹ, con xin nhé!”
Mẹ không hổ danh là nhà buôn, ra tay lúc nào cũng hào phóng hơn người khác.
Lâm Thanh Hoà: “Cơm tất niên mua vài món đến nhà bạn học ăn đi.”
Cơm tất niên là bữa cơm đoàn viên, các thành viên trong gia đình không thể vắng mặt nhưng có thể mời bạn bè thân thiết tới chung vui. Lâm Thanh Hoà biết nó và Quốc Lương chơi thân với nhau cho nên không ngại chuyện này với lại cô không muốn con trai trải qua đêm giao thừa một mình.
Chu Khải gật đầu: “Dạ biết ạ.”
Hôm ấy xách một con vịt quay với một con gà tới là được.
Lâm Thanh Hoà mua vé xe tới Thượng Hải.
Đã là cuối năm 79, thành phố Thượng Hải phát triển cực kỳ rực rỡ và phồn thịnh.
Hồi hè, trên đường phố mới chỉ lác đác vài cô gái mặc váy, thế mà sáu tháng sau, mọi người đã tự tin mặc trang phục sặc sỡ rảo bước dạo phố.
Nhìn thật là đẹp mắt, thật là có không khí, cứ như trăm hoa mùa xuân đang khoe sắc vậy!
Vẫn như những lần trước, Lâm Thanh Hoà đi dạt qua tất cả các thương trường lớn nhỏ, thu gom mỗi chỗ một ít, quần áo, găng tay, khăn, mũ, quạt điện, đồng hồ, radio…
Đã quen cửa quen nẻo nên cô không tốn quá nhiều thời gian, buổi sáng xuống xe, xế chiều cô liền bắt xe rời đi. Thật sự đi giờ này thì về tới thành phố sẽ hơi trễ một chút, tuy nhiên hiện tại trật tự trị an vẫn còn ổn, nếu sang năm thì chắc chắn cô không dám liều mình như vậy.
Ài, mà sang năm cô đâu cần đi nhập hàng một mình nữa, đã có anh nhà đi theo tháp tùng rồi!
Soạn riêng đồ mình cần dùng, còn lại bao nhiêu cô giao sỉ hết cho chợ đen thành phố.
Bên phía Thẩm Ngọc thì tạm nghỉ một năm đi, làm thường xuyên quá rất dễ bị chú ý.
Nghỉ ngơi tại thành phố một đêm, sáng sớm hôm sau Lâm Thanh Hoà ngồi xe về huyện thành.