Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 278: Chuyển đi
Về tới huyện thành, Lâm Thanh Hoà rẽ vào thăm Chu Hiểu Mai.
Chu Hiểu Mai đã sinh một bé gái, được hơn hai tháng gần ba tháng rồi.
Lâm Thanh Hoà phục sát đất: “Biết sinh thật đấy, hai trai hai gái, đều tăm tắp.”
Chu Hiểu Mai được chồng chăm sóc chu đáo, béo rụt cả cổ, cô nhoẻn miệng cười: “Con nhóc này hay gào lắm, ồn ào nhất trong bốn anh chị em.”
Lời thì ghét bỏ nhưng trên mặt lại toàn vẻ cưng chiều.
Nhanh thật đấy, mới ngày nào còn giãy nảy lên ăn vạ chỉ đẻ một đứa thôi, vậy mà giờ đây đã là bà mẹ bốn con, hai trai, hai gái, quá mĩ mãn!
Tô Đại Lâm đi làm, 11g50 mỗi trưa sẽ đạp xe về nhà nấu cơm cho vợ. Chu Hiểu Mai dù đi làm hay ở nhà cũng đều không nấu cơm, toàn chờ chồng về nấu cho ăn, thế nhưng Tô Đại Lâm vẫn vui vẻ không một chút oán giận.
Cưới nhau nhiều năm, đã có với nhau bốn mặt con mà vẫn giữ được như ngày đầu, không thể không khen một câu, đời này Chu Hiểu Mai đã gả đúng chồng.
Hôm nay, Lâm Thanh Hoà tới nên tiện tay nấu cơm giúp luôn.
Tô Đại Lâm về thấy chị tư đang ở trong bếp thì vội bước lên nói: “Chị….chị tư….sao sao nấu cơm. Để…để…em.”
“Chuyện nhỏ ấy mà.” Nói rồi Lâm Thanh Hoà chúc mừng: “Chúc mừng dượng út, làm cha lần thứ tư nha.”
Tô Đại Lâm phấn khởi cười vang, đúng thế anh đang rất sung sướng và hạnh phúc.
Anh là con một trong nhà, không có anh em chơi chung, từ nhỏ đến lớn chỉ lủi thủi có một mình, sau khi cha mẹ mất lại càng cô đơn hơn. Rất may ông trời run rủi cho anh một cô vợ, hai thằng con trai, hai cô con gái. Cuộc đời như này là quá thoả mãn rồi, anh không cầu gì hơn nữa.
Ăn cơm trưa xong, Lâm Thanh Hoà lấy từ trong túi ra một con vịt quay Bắc Kinh đưa cho Chu Hiểu Mai.
Chu Hiểu Mai nhăn mặt nói: “Sao chị không lấy ra sớm để ăn trưa luôn.”
“Chị muốn ăn lúc nào mà chẳng được, đây là chị mua về làm quà cho mọi người.” Nói rồi, cô lại lấy thêm điểm tâm và kẹo sữa ra cho bọn nhỏ.
Cơm nước, hàn huyên xong xuôi, Lâm Thanh Hoà đặt túi lên yên sau xe, Tô Đại Lâm giúp cố định chắc chắn rồi cô đạp xe về thôn.
Năm nay Chu Hiểu Mai cũng không về quê, nhưng cô đang nuôi con mọn cho nên mọi người không trách, Tô Đại Lâm đại diện về thăm hỏi cha mẹ và các anh chị là tốt rồi.
Lúc Lâm Thanh Hòa đạp xe về tới nhà, chỉ có Tam Oa với bà Chu ở nhà, Chu Thanh Bách đi săn cùng cậu ba Lâm, Nhị Oa cũng đi theo cha.
Nhìn thấy con dâu, bà Chu dở khóc dở cười nói: “Vốn dĩ Thanh Bách định đi từ mấy hôm trước, nhưng đoán con sắp về nên cứ nấn ná đợi, hôm nay vừa ra khỏi cửa thì con về tới.”
Lâm Thanh Hoà nghe vậy thì vừa buồn cười vừa thương.
Tam Oa chạy ào ra, tay đỡ đồ miệng liến thoắng: “Mẹ ơi mẹ, mẹ đói bụng không, con vào bếp nấu cho mẹ một chén sủi cảo nhé?”
Lâm Thanh Hoà xoa đầu nó: “Không cần, mẹ ăn ở nhà cô út rồi mới về.”
Đi vào nhà, cô liền soạn đồ, rồi giao nhiệm vụ cho Tam Oa: “Mấy con vịt này con mang sang nhà bác cả, bác hai và bác ba giúp mẹ đi.”
Còn có nhà chị lớn với chị hai nữa nhưng khoảng cách tương đối xa, chắc phải đợi Nhị Oa về rồi sai nó mang qua.
Bà Chu thấy con dâu phân phát quá chừng vịt thì xót tiền: “Sao con mua nhiều thế, lần nào về cũng cho, tốn kém quá.”
Lâm Thanh Hoà không tính toán: “Không sao đâu mẹ, một năm có một lần ấy mà, Tết nhất lại đi xa về có tí quà cho mọi người mừng.”
Bà Chu không nói thêm về vấn đề này mà chuyển qua chuyện khác: “À, hôm qua Thanh Bách giết hai con vịt, vẫn còn cấp đông ở hậu viện đấy, đợi con về xử lý.”
“Dạ, thế hầm một con tối nay ăn luôn còn một con thì chặt nhỏ ướp gia vị mai xào.” Lâm Thanh Hoà gật đầu nói, rồi xắn tay áo bắt tay vào làm việc luôn. Tối qua ngủ được một giấc cho nên cô không mệt lắm.
Lát sau, Chị cả, chị hai, chị ba Chu biết tin thím tư về liền chạy sang hỏi thăm, sau đó còn sai bọn trẻ mang đậu phộng, hạt mè qua tặng.
Lâm Thanh Hoà không khách sáo, nhận hết.
Trong bếp có sẵn sủi cảo, bánh bao, màn thầu, gần tới bữa chỉ cần bắc lên bếp hấp chín là được. Tối nay cô tính hầm canh vịt ăn với màn thầu, bác thêm dĩa trứng gà là xong. Tính ra cũng không có việc gì nhiều, cô liền bày bánh điểm tâm ra đĩa, hai mẹ con ngồi xuống vừa ăn vừa nói chuyện.
“Năm nay thôn ta thu hoạch thế nào hả mẹ?”
Bà Chu cầm một khối bánh phù dung trên tay, cắn nhẹ một miếng rồi nói: “Thu hoạch khá tốt. À, thằng Đại Oa lại không về à?”
“Nó nói nghỉ ít quá cho nên muốn ở lại, kệ nó mẹ ạ. À mẹ này, sang năm con đón nhà con lên Bắc Kinh. Cha mẹ ở nhà đừng làm việc nữa, cuối vụ cứ mang tiền tới đại đội mua lương thực là được.”
Bà Chu ngây người: “Qua năm đón Thanh Bách lên Bắc Kinh?” Bà biết con trai sẽ đi cùng con dâu, nhưng không nghĩ lại sớm như thế.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Giảng viên trường con mang thai cho nên con được đặc cách tốt nghiệp trước thời hạn. Hiện tại con đã nhậm chức tại trường, có thể xin giấy xác nhận làm thủ tục chuyển hộ khẩu cho Thanh Bách và tụi nhỏ. Lên sớm ổn định sớm cũng tốt mẹ ạ.”
“Thế còn nhà ở…”
“Phía trường học đã cấp nhà cho con. Con với Đại Oa đã quét tước, lau chùi sạch sẽ, đồ gia dụng cũng đã mua sắm đầy đủ. Tuy rằng không rộng lắm nhưng cả gia đình vẫn có thể ở được.”
Lúc đầu cô tính tạm thời để Nhị Oa và Tam Oa ở quê một thời gian nhưng suy đi nghĩ lại cô thấy đã dời hộ khẩu thì làm luôn một lần cho tiện, để Nhị Oa và Tam Oa lên Bắc Kinh học luôn.
Bà Chu hơi do dự: “Cả mấy cha con nó đều đi lên đấy, ăn ở sinh hoạt dựa hết vào một mình con, liệu…”
Nhìn vào mắt con dâu, bà không đủ tự tin nói hết lời…
“Trên Bắc Kinh, con đã thuê một cái cửa hàng, tính để Thanh Bách bán sủi cảo. Nhưng mà chuyện này mẹ đừng vội nói cho người ngoài biết nhé. Trước mắt cứ nói con nhậm chức giáo viên đi làm cả ngày, không có thời gian nấu cơm cho nên Thanh Bách lên đó cơm nước cho bọn nhỏ.”
Nghĩ đi nghĩ lại cô quyết định nói là thuê cửa hàng để khỏi mất công giải thích rối rắm.
“…Ừ, mẹ nhớ rồi…” Bà còn có thể nói gì được nữa. Vợ thằng tư quá giỏi giang, tất cả mọi việc đều an bài thoả đáng đâu ra đấy.
…Thế nhưng chuyện thuê cửa hàng….
Bà Chu vẫn còn có chút lo lắng: “Không biết có làm được không?”
Bà cũng nghe người ta kháo nhau trong thành có người mở cửa hàng buôn bán, nhưng cả thành chỉ có một nhà mở được thôi, nổi danh khắp vùng. Cho nên bây giờ nghe con dâu nói mở cửa hàng, bà không quan tâm cái khác chỉ quan tâm liệu buôn bán có thuận lợi không, lỡ thua lỗ thì sao??
Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Không sao đâu mẹ, có phải buôn cái gì to tát đâu, bán chén sủi cảo thôi mà, bán tới đâu mình làm tới đấy, dư ra thì nhà ăn, tóm lại sẽ không đến nỗi nào đâu.”
Bà Chu hít một hơi thật sâu rồi nghiêm túc gật đầu: “Ừ, tuy rằng hơi mất thể diện chút nhưng cũng không sao, còn hơn thằng tư phải ăn cơm mềm.”
Lâm Thanh Hoà chỉ nghe chứ không sửa lại. Cái này lại thuộc về phạm trù quan điểm rồi. Đích xác trong mắt người đương thời, buôn bán tự do không có thể diện bằng công nhân xí nghiệp.
Chỉ cần Chu Thanh Bách không bận tâm vấn đề này là được.
Bà Chu khe khẽ thở dài: “Qua năm các con đi rồi à?!”
Lâm Thanh Hoà trấn an mẹ chồng: “Đợi chúng con ổn định xong xuôi sẽ lập tức về đón cha mẹ lên đó ở.”