Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 279: Chăm chỉ kiếm tiền
Tất nhiên bà cũng rất muốn đi theo con cháu, nghe con dâu nói vậy, bà Chu nở một nụ cười hiền: “Hai vợ chồng con cứ ổn định trước đi, tới lúc đó rồi xem hai ông bà già này có phụ giúp được việc gì không, nếu có chúng ta sẽ lên.”
Gì thì gì không thể tăng thêm gánh nặng cho con cho cháu được.
Lâm Thanh Hoà không nói gì thêm nữa, hiện giờ nói đến cái này vẫn còn hơi sớm, đợi một thời gian nữa rồi bàn tiếp.
Xế chiều, Chu Thanh Bách và Nhị Oa trở về. Hai cha con xách theo hai con thỏ và năm con gà rừng.
Lâm Thanh Hoà ngó ra không thấy bóng dáng cậu ba Lâm đâu nên hỏi Nhị Oa: “Ủa, cậu con về rồi à? Chắc chưa đi xa đâu nhỉ?!”
Nhị Oa gật đầu: “Vâng, vừa mới tách ra thôi ạ, cậu chưa đi xa đâu mẹ.”
Lâm Thanh Hoà đưa cho nó con vịt được gói trong bọc giấy dầu: “Này, chạy nhanh đưa vịt cho cậu giúp mẹ.”
Còn phần của cô lớn với cô hai thì để sáng mai đi đưa cũng được.
“Dạ.” Nhị Oa chạy vào nhà xách xe đạp đuổi theo.
Xong đâu đó, Lâm Thanh Hoà mới nhìn về phía Chu Thanh Bách.
Từ lúc về tới giờ, Chu Thanh Bách vẫn đứng nguyên một chỗ ngắm vợ, không hề nhúc nhích nửa bước.
Tam Oa cười nhăn nhở: “Cha~, cha nhìn đủ chưa, nhìn từ nãy tới giờ vẫn chưa chán ạ?!”
Lâm Thanh Hoà lừ mắt: “Còn đứng đó nói luyên thuyên, muốn ăn đòn hả?”
Tam Oa cười hì hì lẩn như trạch vào bếp nấu nước nóng chuẩn bị vặt lông vịt.
Lâm Thanh Hoà liền đi rót nước, pha cho Chu Thanh Bách một ly mật ong ấm. Mật ong này là cô cất trữ trong không gian riêng, tổng cộng được mấy bình, chuyên để dành cho mùa đông thời tiết lạnh giá, hanh khô.
Chu Thanh Bách đưa cốc lên miệng nhưng mắt vẫn nhìn vợ đăm đăm. Uống hết một hơi, anh nói: “Chờ mãi không thấy em về.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Vâng, em có nghe mẹ nói rồi. Hôm nay anh vừa ra khỏi cửa thì em về tới, em muốn cho anh bất ngờ mà lại.”
Chu Thanh Bách cũng bị lây sự vui vẻ từ cô vợ nhỏ, bất giác khoé miệng cong cong, càng lúc nụ cười càng sâu.
Lâm Thanh Hoà nôn nóng kéo chồng vào phòng, đóng chặt cửa lại rồi lật tay lấy giấy chứng nhận bất động sản ra khoe: “Anh xem này, em mua được rồi. Sang năm nhà mình chuyển lên đi. Ngày mai anh đi gặp lãnh đạo trường xin giấy chuyển trường cho tụi nhỏ nhé.”
Chu Thanh Bách chưa kịp tiêu hoá hết những gì đang diễn ra, anh nghệt mặt nhìn giấy chứng nhận trên tay, rồi máy móc quay ra hỏi vợ: “Qua năm đi?”
“haha, nhanh đúng không, em cũng không ngờ mình có thể tốt nghiệp nhanh tới vậy, kế hoạch không đuổi kịp biến hoá, cơ mà vậy cũng tốt. Nhà ở đã được cấp rồi, em với Đại Oa đã thu dọn, xắp xếp ổn thoả. Ăn tết xong nhà mình cùng đi, nhé?”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Ừ, để ngày mai anh đi lo liệu giấy tờ.”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười, vuốt má chồng: “Sắp đi rồi, anh có lo lắng không?”
Chu Thanh Bách nghiêm túc nói: “Không lo, công việc cửa hàng cứ giao cho anh.”
Lâm Thanh Hoà nháy mắt: “Em tính bán sủi cảo, cho nên, Thanh Bách à, tết này anh chịu khó ở nhà luyện tập nhé.”
“Được.” Chu Thanh Bách nới lỏng căng thẳng, gì chứ sủi cảo là món tủ của anh, chỉ cần bỏ thêm thời gian luyện tập là anh có đủ tự tin đứng bán.
Thế là, sáng hôm sau, anh đi một vòng xin đầy đủ các loại giấy tờ chứng nhận rồi về nhà bắt tay vào công cuộc nâng cao tay nghề. Anh không làm cái gì khác chỉ tập trung luyện tập cán vỏ bánh, băm nhân, gói và luộc sủi cảo.
Càng làm càng nhuần nhuyễn, càng làm càng lành nghề…chỉ có điều cả nhà ăn sủi cảo ăn nhiều tới phát ngán. Lâm Thanh Hoà hễ thấy tô sủi cảo là chỉ muốn trốn nhưng đối diện với bộ dáng vô cùng nghiêm túc, vô cùng nỗ lực của anh chồng, cô nào dám hó hé, phải ngồi xuống yên lặng ăn bằng hết.
Lý do cô quyết định mở cửa hàng sủi cảo này là vì sợ anh lên Bắc Kinh không có việc gì làm sẽ nhàm chán. Đàn ông có thể bận rộn, vất vả một chút nhưng tuyệt đối không được nhàn hạ. Rảnh rỗi quá sẽ nảy sinh tâm tí chán chường dần dần sẽ dẫn tới tự ti.
Liên tiếp mấy ngày nay, Chu Thanh Bách thử nghiệm rất nhiều loại sủi cảo từ nhân cải trắng, nấm hương, tới nhân thịt bò, thịt dê, thịt heo vân vân và vân vân.
Tiếc rằng bên này vật tư khan hiếm, rất khó mua thịt bò và thịt dê, nhiều nhất chỉ có thịt heo.
Ban đầu, Lâm Thanh Hoà không để tâm quá nhiều, vốn chỉ mang tâm lý bán buôn chơi chơi, giải khuây cho đỡ buồn thôi, ai dè anh chồng nhiệt huyết quá, làm cô phải dẹp ngay cái tư tưởng cà lơ phất phơ đi.
Suy nghĩ cẩn thận lại, đây chính là sự nghiệp đầu tiên của Thanh Bách kể từ sau khi anh xuất ngũ. Phải cổ vũ tinh thần anh mới được. Thế là từ hôm đó Lâm Thanh Hoà thường xuyên khuyến khích, động viên, và dành không ngớt lời khen cho chồng.
Chu Thanh Bách sung sướng, đầu mày đuôi mắt đều thấm đẫm nét cười.
Liên tiếp bao ngày, Chu Thanh Bách nỗ lực luyện tập không ngừng nghỉ. Bà xã, cha mẹ và hai thằng con đều công nhận một câu “ăn ngon”. Tạm tự tin và hài lòng với tay nghề của mình, Chu Thanh Bách quyết định ngừng lại.
Nghe anh thông báo, cả nhà không ai tỏ vẻ gì nhưng quay người đi đều lén lút thở phào một hơi.
Đúng là sủi cảo rất ngon nhưng ăn liền tù tì hết ngày này sang ngày khác thì quả thật chịu không nổi.
Được trao trả lại căn bếp, Lâm Thanh Hoà hào hứng sà vào làm bánh bắp, xào lăn hai con gà rừng, cổ cánh thì chặt nhỏ đem hầm với củ cải
Buổi tối, hai vợ chồng vào phòng. Bên cạnh ngọn đèn dầu leo lét, Lâm Thanh Hoà tựa vào lòng anh, vừa ăn cà chua vừa đọc sách. Chu Thanh Bách một tay ôm lấy vợ, một tay cũng cầm trái cà chua cắn ăn.
Lát sau, Lâm Thanh Hoà lơ đãng nói: “Sau này em phải tích trữ thật nhiều rau, dưa, củ, quả mới được, đợi tới mùa đông mang ra cửa hàng nhà mình bán, chắc chắn sẽ rất đắt khách.”
Chu Thanh Bách nói: “Đừng làm khác người, người ta sao mình vậy là được.”
Lâm Thanh Hoà ngồi bật dậy, toét miệng cười giảo hoạt: “Sau này phương Nam sẽ phát triển mô hình trồng rau trong nhà kính, vận chuyển hàng đi khắp cả nước, mình sử dụng không gian riêng bán sớm hơn một chút thôi.”
Chu Thanh Bách nhàn nhạt nói: “Để nhà mình ăn là được.”
Vẫn câu nói đó, cái không gian thần kỳ của vợ anh, nhất định không thể để người khác hoài nghi. Anh không cho phép cô gặp bất cứ nguy hiểm nào.
“Dạ.” Lâm Thanh Hoà ngoan ngoãn nghe lời.
Thấy anh đã ăn xong một quả, Lâm Thanh Hoà lật tay lấy thêm một quả nữa: “Anh ăn thêm đi, thời tiết hôm nay khô quá.”
Chu Thanh Bách không khách khí, đón lấy bỏ vào miệng cắn ăn ngon lành. Anh biết vợ anh tích trữ rất nhiều vả lại thực sự anh cũng thích ăn cà chua.
Lâm Thanh Hoà tiếp tục đọc sách, Chu Thanh Bách chăm chú viết lách gì đó. Một lúc sau, tới giờ đi ngủ, hai vợ chồng mới thổi đèn, lên giường nằm.
Đặt lưng xuống giường, Lâm Thanh Hoà cảm khái nói: “Hiểu Mai lại sinh thêm được một cô con gái nữa.”
Đúng là ở đời không nói trước được chuyện gì, ai có thể ngờ một tiểu cô nương nhõng nhẽo như vậy mà chịu đẻ liên tiếp bốn đứa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tô Đại Lâm yêu chiều vợ như vậy, Chu Hiểu Mai cam tâm tình nguyện sinh nhiều cũng là điều dễ hiểu.
Chu Thanh Bách đáp: “Ừ, Đại Lâm về quê báo tin vui rồi.”
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Năm nay thằng nhóc thúi Đại Oa không về, khi nào nhà mình lên Bắc Kinh, thì ăn cơm đoàn viên thêm một lần nữa đi.”
Chu Thanh Bách không có ý kiến, anh đang mải vuốt ve cái eo mềm mại mịn màng của vợ.
Lâm Thanh Hoà mềm giọng nói: “Thanh Bách à, mua được cái cửa hàng em vui lắm luôn đó”
Chu Thanh Bách đáp tỉnh bở: “Vui thì sau này mua thêm mấy cái nữa.”
Anh đã được vợ phổ cập kiến thức tương lai rồi, giá nhà Bắc Kinh sẽ tăng chóng mặt, đắt tới líu lưỡi, thế nên bây giờ nhân lúc còn rẻ phải ra tay mua trước vài căn để dành.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Em cũng muốn thế lắm, cho nên bây giờ hai ta phải chăm chỉ kiếm tiền.”
Lần này tạt ngang Thượng Hải lấy hàng về giao sỉ tại chợ đen thành phố, cô kiếm được gần một ngàn.
Người xưa đã đúc kết rồi “phi thương bất phú”, rủi ro nguy hiểm thì thời nào chẳng tổn tại, dám nghĩ dám làm thắng cả thiện hạ, huống chi cô còn hơn người được cả một không gian riêng, không tranh thủ thì thật uổng phí của trời.
“Được.” Chu Thanh Bách quả quyết đồng ý.
Anh sẽ chăm chỉ, nỗ lực kiếm tiền, không thể để vợ vất vả bôn ba quá nhiều được.