Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 282: Không biết xấu hổ
Chu Hiểu Cúc cũng nói: “Đúng đúng, phải mang theo chăn bông chứ. Lên đó mới mua vừa tốn tiền mà vừa không kịp. Trời mùa đông lạnh thế này, không có chăn bông làm sao chịu nổi?”
Lâm Thanh Hoà liền đáp: “Không sao đâu, nhà trên kia em đã mua sắm đầy đủ cả rồi. Chỉ cần vào ở là được.”
Cậu ba Lâm đưa cho chị gái một cái bọc nhỏ rồi nói: “Chị, đây là bánh bột ngô vợ em với mấy đứa nhỏ làm, chị cầm đi đường ăn.”
Lâm Thanh Hoà nhận lấy, gật đầu nói: “Chị cảm ơn.”
Cậu ba vẫy tay: “Em về trước đây.”
Nói xong cậu đạp xe rời đi, đi được một đoạn mới dừng lại hô to: “CHỊ !!! Dưới bọc có đồ, chị cẩn thận không rớt.”
Dứt lời, lập tức phóng xe đi mất.
Lâm Thanh Hoà vội vàng thò tay vào trong bọc, ngoài bánh ra thì còn một cuộn giấy tròn, cô lấy ra ngoài mới thấy thì ra là năm tờ mười đồng.
Chu Hiểu Quyên, Chu Hiểu Cúc và mấy người chị dâu đứng quanh đó đều nhìn thấy.
“Cái thằng này, thiệt tình…” Lâm Thanh Hoà quở mắng nhưng trên môi không giấu được nụ cười. Vốn dĩ cô đang định sau khi cậu ba đi, thừa dịp mấy người chị chồng không để ý, sẽ bỏ ít tiền vào bọc, không nghĩ tới cậu ba Lâm lại bỏ sẵn rồi.
Nhưng cái thằng này thật là, xe cũ dùng đã nhiều năm, sao lại đưa nhiều thế này cơ chứ?!
Chị cả Chu nhìn ra được sự băn khoăn của Lâm Thanh Hoà, chị cười nói: “Chắc cậu ấy lo thím lên đó không đủ tiền xài.”
Chị hai Chu với chị ba Chu không nói gì. Chuyện này các chị đã biết từ lâu rồi nhưng chẳng ai lên tiếng. Chung quy lại thì ai cũng vậy thôi, có đồ gì tốt sẽ nghĩ ngay tới anh em ruột thịt chứ nào tới lượt anh chồng chị dâu bao giờ. Tuy nhiên hiểu thì hiểu đấy nhưng thật sự trong lòng vẫn không mấy thoải mái.
Lâm Thanh Hoà chỉ cười cười không nói chuyện. Bao năm qua, tính tình cậu ba Lâm thế nào làm sao cô không biết. Nếu không thì làm gì có chuyện cô đối xử tốt với cậu ấy như vậy. Mà được cái cậu em này cũng biết thương và suy nghĩ cho chị, 50 đồng này vừa để giúp cô dễ ăn dễ nói với bên nhà chồng, lại vừa muốn giúp cô thêm vào trang trải cuộc sống mới. Thành ý của cậu, chị xin nhận.
Lâm Thanh Hoà cất tiền vào túi.
Nhưng người khác cũng có chuẩn bị từ trước, họ sôi nổi móc tiền ra, mỗi người một ít, người mười đồng, người hai mươi đồng.
Nhưng Lâm Thanh Hoà từ chối toàn bộ: “Được rồi, được rồi, em nhận tâm ý của mọi người, còn tiền thì thôi, mọi người cất tiền đi. Lương tháng của em hơn 60 đồng, kể cả Thanh Bách ở nhà em cũng thừa sức nuôi nổi anh ấy và các con. Thôi, thời gian không còn sớm nữa, nhà em đi đây. Nếu sau này ai muốn lên Bắc Kinh chơi thì gọi điện thoại cho em, em để số điện thoại văn phòng trường ở chỗ mẹ đấy.”
Sau đó, cả nhà Chu Thanh Bách bước lên xe.
Khỏi phải nói, Nhị Oa và Tam Oa kích động muốn chết. Tối qua hai anh em nó hào hứng quá đến độ mất ngủ nguyên đêm. Bọn nó mong chờ cái ngày này lâu lắm rồi.
Trẻ con đứa nào chẳng muốn bám càng cha mẹ đi đây đi đó, huống hồ lại còn được lên hẳn thủ đô nữa chứ, không thích chí sao được?!
Hành lý chuyến này rất gọn nhẹ, Chu Thanh Bách lựa ra một ít quần áo cùng vài món đồ thật cần thiết. Còn lại đều bỏ ở quê hết, vì vợ nói cô ấy và Đại Oa đã sắm sửa đủ cả, không thiếu thứ gì.
Tới thành phố, cả nhà đổi qua xe lửa thẳng tiến Bắc Kinh.
Dọc đường, hai thằng nhóc Nhị Oa và Tam Oa không biết mệt là gì, ngó bên nọ, nhìn bên kia, nói cười liến thoắng không ngớt, còn pha trò miễn phí cho hành khách xung quanh nữa chứ.
Đi đi về về bao lần mà Lâm Thanh Hoà vẫn cứ sợ ngồi xe lửa. Mặc dù cô đã mua giường nằm mà vẫn lắc lư mệt kinh khủng. Suốt hành trình, phần lớn thời gian cô đều ngủ, khi nào tỉnh dậy thì dựa vào người Chu Thanh Bách đọc sách.
Tới Bắc Kinh, xe lửa dừng bánh, chạm chân xuống mặt đất, Lâm Thanh Hoà mừng rớt nước mắt, phảng phất cảm thấy như cả người được sống lại!
Nhị Oa với Tam Oa thì lại càng hào hứng, tinh thần và năng lượng phải nói là đụng nóc.
“ANH CẢ !!!” Tam Oa tinh mắt, thoáng nhìn đã phát hiện ra anh cả, nó vui sướng hét ầm lên.
Chu Khải rất cao, khuôn mặt lại điển trai nên dù có đứng ở đâu thì cũng luôn nổi bật.
Sân ga rất đồng người, chen chúc mãi mới tiến được tới gần nhau. Chu Khải giơ tay đón hai túi đồ trên vai cha rồi nói: “Đi ăn cơm trước đi, con đã đặt bàn rồi.”
Ba thằng nhỏ tíu tít đi đằng trước, Chu Thanh Bách và Lâm Thanh Hoà sóng vai bước theo sau.
Bữa ăn đầu tiên khi tới Bắc Kinh nhất định phải thưởng thức đặc sản vịt quay. Vừa vui vừa ngon nên ai cũng ăn nhiều hơn bình thường, ăn no tới căng cả rốn. Kết quả là nặng bụng quá bước đi không nổi, lúc tới thì đi như bay, lúc về thì lết từng bước chậm rì rì mãi mới tới nhà.
Vừa cất được đồ vào phòng đã nghe thấy tiếng bà Mã sang sảng ngoài cửa: “Ai da, đây là chồng cô giáo Lâm và hai đứa nhỏ hả? Chà, hai cậu nhóc nhìn thật đáng yêu.”
Lâm Thanh Hoà bước ra, mỉm cười giới thiệu: “Vị này chính là thím Mã, ở cách vách nhà ta.”
Hai bên vui vẻ chào hỏi nhau, Lâm Thanh Hoà liền nói: “Thím à, lát nữa cháu sang nhà thím nói chuyện nhiều hơn nha. Giờ chúng cháu phải đi tắm cái đã.”
Bà Mã cười to, xua tay: “Ừ, cả nhà đi đi.”
Cầm quần áo và đồ dùng cá nhân, một nhà năm người thẳng tiến tới nhà tắm. Lâm Thanh Hoà rẽ vào phòng tắm nữ. Chu Thanh Bách và ba thằng con bước qua phòng tắm nam sát bên.
Chỉ có Lâm Thanh Hoà là không thích ứng được với kiểu tắm này, chứ Chu Thanh Bách và các con thì quá quen thuộc rồi. Trước đây ở bộ đội mọi người đều cùng nhau tắm rửa, còn mấy anh em Đại Oa thì khỏi phải bàn, ở quê rất hay cởi chuồng tắm mưa, thằng nào chẳng giống thằng nào, có gì phải ngại?
Xối nước ào ào, bao nhiêu bụi bẩn và mệt mỏi theo làn nước trôi bằng sạch, cả người thật là nhẹ nhõm và sảng khoái.
Bốn cha con xong trước, đứng ngoài cửa đợi mẹ. Một lát sau, Lâm Thanh Hoà đi ra. Bây giờ, nhìn cả gia đình ai cũng sáng sủa, đẹp hẳn lên.
Lâm Thanh Hoà nói: “Đại Oa, hai đứa em giao cho con nha.”
“Dạ.” Chu Khải gật đầu, đưa quần áo dơ cho mẹ rồi dắt hai thằng em tinh lực tràn trề đi chơi.
Còn hai vợ chồng thì thong thả tản bộ về nhà, trên đường chạm mặt cô con gái lớn mới ly hôn nhà họ Trương, Trương Mỹ Hà.
Ồ, trùng hợp vậy sao?
“Cô giáo Lâm, vị này chắc là chồng cô?” Trương Mỹ Hà hỏi Lâm Thanh Hoà nhưng cặp mắt lại dán chặt vào thân hình vạm vỡ và cường tráng của Chu Thanh Bách.
Dù đã ngoài 30, nhưng nhờ bàn tay chăm sóc khéo léo của vợ mà Chu Thanh Bách vẫn giữ được phong thái đĩnh đạc, cơ thể đầy mị lực, thu hút mọi ánh nhìn.
Ha, Lâm Thanh Hoà hiểu rất rõ cặp mắt háo sắc và ánh mắt đưa tình kia là có ý gì?!
Rất tiếc, cô lại chẳng phải kiểu người biết điều, đối với loại người vô liêm sỉ này, cô khinh không thèm tiếp lời.
Ở ngay trước mặt người ta mà dám trắng trợn liếc mắt đưa tình với chồng người ta, thì thử hỏi ở sau lưng, cô ta còn dám làm tới mức nào nữa?
Thế nên, Lâm Thanh Hoà lạnh mặt, dẫn Chu Thanh Bách bước ngang qua, đi thẳng tới nhà Mã gia, trực tiếp coi cô ta như không khí.
Bà Mã tươi cười niềm nở bước ra mời hai vợ chồng vào nhà.
Lâm Thanh Hoà nói với Chu Thanh Bách: “Lúc chỉ có em với Đại Oa ở đây, thím Mã đã giúp đỡ hai mẹ con rất nhiều.”
Chu Thanh Bách nghiêm túc nói lời cám ơn.
Bà Mã cười sang sảng: “Gì mà ơn với chả huệ, hàng xóm láng giềng cả mà. Nhưng mà cha Tiểu Khải này, ở cách vách có nhà họ Trương…mà thôi, cậu nên về hỏi vợ cho rõ, tuyệt đối đừng làm chuyện gì có lỗi với cô giáo Lâm nha.”
Ngàn vạn lần bà không nghĩ trên đời này lại có loại con gái trơ trẽn như con gái nhà Trương gia.