Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 283: Khai trương cửa hàng
Ba cái trò mèo, làm sao qua được mắt bà, từ lúc cả nhà cô Lâm đi tới phòng tắm, Trương Mỹ Hà cứ nhấp nha nhấp nhổm đi vào rồi lại đi ra ngó nghiêng mấy bận, điệu này là muốn ngẫu nhiên chạm mặt ai đó chứ còn gì nữa?!
Chẳng lẽ cô ta không nhìn thấy người ta đã có vợ cùng ba cậu con trai lớn tướng rồi hay sao?
Vừa rồi bà mở cửa ra còn trông thấy Trương Mỹ Hà thẫn thờ đứng trên hành lang mải mê đuổi theo bóng hình người đàn ông dưới sân.
Vì ngứa mắt quá nên bà mới không nhịn được phải mở miệng nhắc nhở Chu Thanh Bách một câu.
“…..” Chu Thanh Bách nghệt mặt, chả hiểu gì???
Lâm Thanh Hoà cười tươi rói: “Thím à, thím yên tâm. Nếu anh ấy dám làm chuyện gì có lỗi với cháu thì cháu sẵn sàng buông tay thành toàn cho đôi trẻ, sau đó sẽ dắt theo ba đứa con của anh ấy đi tìm cha mới, ở trường học cũng không ít người muốn theo đuổi cháu đâu.”
Ài, đàn ông mà, tin tưởng là một chuyện nhưng đôi khi vẫn phải mượn cơ hội bóng gió hù doạ một chút thì mới ngoan ngoãn được.
Trương Mỹ Hà kia quá trơ trẽn, ít nhiều cũng phải thể hiện cho Chu Thanh Bách biết thái độ của cô chính là - vô cùng không ưa, cấm chỉ lại gần!
Chu Thanh Bách căng thẳng, sống lưng cứng ngắc.
Thấy thế, bà Mã lại cười sang sảng chuyển đề tài: “Ai da, cuối cùng thì cả gia đình được đoàn tụ rồi, bà nhìn cũng thấy mừng thay cho các cháu. Cô giáo Lâm khéo sinh khéo nuôi thật đấy, cả ba thằng nhóc khôi ngô, tuấn tú quá, bà chỉ muốn ôm hết về nhà mình nuôi thì vui biết mấy, haha!”
Lâm Thanh Hoà cười: “Bây giờ lớn rồi mới ngoan ngoan được tí đấy thím ạ, chứ hồi bé thằng nào thằng nấy lỳ lắm, cháu đến mệt với chúng nó.”
Nuôi con chính là như vậy, khổ trước sướng sau, những năm đầu đời thì vất vả lắm, nhưng càng về sau lại càng nhàn.
Tất nhiên tiền đề là phải có phương pháp giáo dục hợp lý chứ nếu không cha mẹ sẽ phải chạy theo chúng chịu khổ cả đời.
Mặc dù không có kinh nghiệm sinh đẻ nhưng rõ ràng Lâm Thanh Hoà đã đi đúng hướng trong vấn đề nuôi dạy con trẻ, bằng chứng là cả ba thằng nhà cô đều không bị chiều hư, mỗi đứa có một cá tính riêng nhưng nhìn chung đều ngoan ngoãn và hiểu chuyện.
Tám chuyện một hồi với thím Mã, Lâm Thanh Hoà xin phép cùng chồng về nhà nghỉ ngơi.
Bây giờ Chu Thanh Bách mới có thời gian ngắm nghía, đánh giá tổ ấm mới của mình. Căn nhà gồm hai phòng, hai thằng nhỏ một phòng, vợ chồng anh một phòng, đồ gia dụng được mua sắm đầy đủ, sắp xếp ngăn nắp cho thấy vợ đã rất dụng tâm để chào đón cha con anh.
“Em vất vả rồi.” Chu Thanh Bách âu yếm nhìn vợ.
Lâm Thanh Hoà nhoẻn miệng cười: “Em không thấy vất vả. Đồ nhỏ thì em với Đại Oa xách lên, còn đồ to và nặng thì em trả phí nhờ người ta khuân lên giúp.”
Nhớ lại cuộc hội thoại ban nãy, Chu Thanh Bách hỏi: “Chuyện nhà Trương gia cách vách là thế nào?”
Dù sao cũng là hàng xóm sống cạnh nhau, dù ít dù nhiều cũng nên biết một chút, tốt thì quan hệ, không tốt thì tránh xa.
Lâm Thanh Hoà đem mọi chuyện kể hết cho chồng nghe.
Chu Thanh Bách nghe tới đâu mặt nhăn lại tới đó.
Lâm Thanh Hoà chốt lại bằng một câu: “Nếu anh để mắt tới loại người như vậy, em đây cũng không ngăn cản.”
Ngữ khí ngạo nghễ như một bá vương.
Chu Thanh Bách chẳng nói chẳng rằng lôi tuột người về phòng, đóng sầm cửa lại…
Để làm gì ấy hả? Đương nhiên là để chứng minh mắt và tim anh đặt trên người nào rồi.
Lâm Thanh Hoà cười nắc nẻ, giỡn một hồi, âu yếm một hồi, cô mệt quá nhắm mắt ngủ thiếp đi, ngày mai còn phải đi dạy nữa.
Không lâu sau, Chu Khải dẫn theo hai thằng em quay về, sau này còn nhiều thời gian chơi, bây giờ phải nghỉ ngơi cái đã.
Chu Thanh Bách đi ra, bảo hai thằng nhỏ vào phòng ngủ, rồi kêu thằng lớn dẫn đường đưa anh đi tham quan cửa hàng.
Ra tới nơi, Chu Khải thò tay vào túi lấy ra một cái chìa khoá đưa cho cha: “Cha cầm đi, chìa khoá cửa hàng đấy, tổng cộng có hai chìa, mẹ đang giữ một chìa.”
Chu Thanh Bách đưa tay nhận lấy rồi đánh mắt quan sát căn tiệm trước mặt, điều kiện rất tốt, môi trường xung quanh cũng không tệ.
Chu Khải nói: “Về vấn đề trang trí con cũng đã hỏi qua rồi, tí về con viết địa chỉ cho cha, ngày mai cha cứ theo đó đi tìm người ta bàn bạc.”
“Ừ.” Chu Thanh Bách gật đầu.
Chu Khải thấp giọng cười: “Cha, cha với mẹ âm thầm buôn bán từ khi nào thế, cửa hàng đắt tới vậy mà mẹ chốt cái một không chút do dự.”
Chu Thanh Bách liếc xéo thằng con: “Lo học đi.”
Chu Khải méo mặt, rồi, thăm dò lại thất bại, cha còn kín miệng hơn cả mẹ.
Hôm nay tới cốt yếu là để biết vị trí, Chu Thanh Bách không ở lại lâu, xem qua một chút rồi dẫn con trai về.
Tới cửa tiểu khu, lại gặp Trương Mỹ Hà, chả hiểu đây lại là trùng hợp hay cái quỷ gì nữa?!
Trương Mỹ Hà trực tiếp bỏ qua Chu Khải, thằng nhóc này mới 16 tuổi, nhãi ranh vắt mũi chưa sạch, không hợp khẩu vị! Trong mắt cô chỉ có Chu Thanh Bách, chà, mùi vị đàn ông thật là mê người, mỗi lần nhìn thấy anh ta là chân cô liền mềm nhũn, chỉ muốn ngã quỵ.
Trương Mỹ Hà thả bước duyên dáng, cố tình nháy mắt một cái.
Rất tiếc Chu Thanh Bách chẳng thèm để ý, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, nhịp chân không đổi hướng về phía căn hộ nhà mình.
Ngày hôm sau, Chu Thanh Bách đi cùng với Lâm Thanh Hoà tới trường đại học khai giấy tờ, sau đó đi hoàn tất thủ tục chuyển hổ khẩu.
Tới khi cầm được quyển sổ hộ khẩu đóng dấu Bắc Kinh trên tay, Chu Thanh Bách hơi khẩn trương lật đi lật lại đọc mấy lần. Trên sổ hộ khẩu ghi tên anh là chủ hộ, bên cạnh là bã xã, tiếp theo là ba thằng con trai. Bao năm chinh chiến xa trường, hiếm khi nào tâm tình anh kích động như ngày hôm nay.
Tiếp theo, Chu Thanh Bách đi xử lý chuyện chuyển trường cho Nhị Oa và Tam Oa.
Thủ tục giấy tờ xong xuôi, Chu Thanh Bách tự mình dạo quanh phố phường. Quả thực đúng như những gì vợ nói, trên đường phố rải rác xuất hiện một vài hộ gia đình mở cửa kinh doanh buôn bán.
Đi thăm thú vài vòng, nắm được đại khái tình hình chung, anh liền rảo bước tới cửa hàng nhà mình, nghiêm túc lên kế hoạch chuẩn bị thực hiện bước đầu tiên, sửa sang trang hoàng căn tiệm.
Sau khi khai giảng, Lâm Thanh Hoà bận rộn với công việc trường lớp, chẳng còn thời gian đâu lo việc cửa hàng, thế là mọi chuyện giao hết cho Chu Thanh Bách toàn quyền xử lý, từ việc tìm thợ ở đâu, trang trí ra sao, mua vật tư thế nào, một mình anh sắp xếp hết.
Thật ra nói Lâm Thanh Hoà bận tới độ không dành ra được chút ít thời gian thì cũng không hẳn. Cái chính là cô muốn để Chu Thanh Bách bận rộn. Chỉ khi người đàn ông bận rộn, họ mới có thể tìm được giá trị của bản thân và phát huy được tối đa năng lực cũng như khả năng của mình.
Đúng như cô nghĩ, mỗi lần tan sở về nhà cô đều thấy được thái độ tích cực và nhiệt huyết tràn đầy của anh.
Cùng lúc đó, Nhị Oa và Tam Oa cũng bắt đầu đi học. Từ sớm, Lâm Thanh Hoà đã ý thức được việc tập cho các con nói tiếng phổ thông vì thế khẩu âm của hai thằng nhóc không quá nặng, nói năng vô cùng lưu loát cho nên rất nhanh chóng thích nghi với môi trường mới. Điều đáng quý là Nhị Oa rất tự giác nỗ lực, phấn đấu không ngừng trong học tập.
Cuối tháng giêng, trang trí đã hoàn tất, Chu Thanh Bách tiến hành bước tiếp theo, khai trương cửa hàng sủi cảo.
Kỳ thực công đoạn trang hoàng khá tốn kém, để tiết kiệm chi phí Chu Thanh Bách chỉ mướn một người thợ cùng anh sửa sang lại căn tiệm. Sau khi mọi thứ hoàn tất, anh đi mua nồi, niêu, chén, đũa….tiếp theo đó là đi tìm nguồn cung ứng nguyên liệu.
Tất cả những việc này một tay Chu Thanh Bách lo liệu hết, Lâm Thanh Hoà không hề xen vào dù chỉ một chút.
Thấy chưa, quyết định buông tay của cô không sai mà. Chu Thanh Bách rất giỏi, một mình anh sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy, vững vàng từng bước gầy dựng sự nghiệp.
Hôm nay khai trương cửa hàng, nhưng Lâm Thanh Hoà phải đi dạy, không nghỉ được.
Buổi sáng trước khi ra khỏi cửa, cô nói với anh: “Chúc cửa hàng sủi cảo của chúng ta khai trương hồng phát, buôn may bán đắt, sau này bà xã và các con đi theo ông xã tha hồ hưởng cơm no rượu say.”
Ba thằng con cũng nhao nhao nói tiếng chúc mừng. Đại Oa còn đỡ chứ Nhị Oa với Tam Oa vui đến độ rối rít tít mù.
Đại Oa: “Sáng nay con có hai tiết thôi, tan học sẽ chạy qua tiệm phụ cha.”
“Tốt.” Chu Thanh Bách không cự tuyệt.
Chúc tụng xong xuôi, cả gia đình tạm chia tay, vợ đi dạy, con đi học, Chu Thanh Bách xách theo nguyên liệu đã chuẩn bị tốt từ hôm qua tới cửa hàng.
Giữa trưa, Lâm Thanh Hoà tới trước, Nhị Oa và Tam Oa tới sau một chút.
Chạy vào trong, nhìn quanh chẳng có lấy một vị khách. Nhị Oa ngơ ngác: “Không bán được sao?”
Tam Oa: “Vậy là lỗ hả?”
“Lỗ sao được, khách mới ăn xong, vừa đi tức thì.” Chu Khải tới sớm nhất, lúc nó tới có lác đác vài vị khách, ngày đầu tiên mở cửa mà, làm sao đã mong đông nghịt được, buôn bán túc tắc là tốt rồi.
Chu Thanh Bách nhìn về phía vợ hỏi: “Sủi cảo thị heo cải trắng?”
“Vâng” Lâm Thanh Hoà thấy tâm tình của anh không bị ảnh hưởng, lúc này mới yên tâm gật đầu.
Chu Thanh Bách nhanh tay nấu mấy tô sủi cảo cho vợ con. Cả nhà ngồi vào bàn chưa bao lâu thì có một vị khách tới gọi món sủi cảo thịt heo dưa chua.
Chu Thanh Bách nhanh nhẹn đứng dậy làm món cho khách rồi mới quay lại bàn ăn tiếp. Mới gắp được hai gắp, lại có một người khác tiến tới hỏi cửa hàng bán gì, sau đó liền bước vào trong gọi một tô sủi cảo.