Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 284 - Chương 284: Ngày Đầu Mở Cửa

Chương 284: Ngày đầu mở cửa Chương 284: Ngày đầu mở cửa

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 284: Ngày đầu mở cửa

Đứng bếp, rửa chén, lau bàn, tất cả mọi việc đều do Chu Thanh Bách đảm nhiệm hết.

Trong khoảng thời gian cả nhà ăn cơm, có tổng cộng bốn vị khách, người này đi thì người kia đến. Nhìn chung buôn bán có vẻ ế ẩm, ngay cả Lâm Thanh Hoà cũng cảm thấy nếu tình trạng này cứ mãi kéo dài không biết có sập tiệm không đây?!

Ăn trưa xong, Lâm Thanh Hoà dắt hai đứa nhỏ về nhà, Chu Thanh Bách và Chu Khải ở lại trông tiệm.

Tối nay không ăn sủi cảo mà sẽ ăn màn thầu, đương nhiên không nấu ở nhà mà nấu ở ngoài tiệm luôn cho tiết kiệm củi lửa.

Ngoài màn thầu, Lâm Thanh Hoà còn nhìn thấy một nồi canh thịt dê.

Cô kinh ngạc thật sự: “Có thịt dê ạ?”

Chu Thanh Bách gật đầu: “Hiện tại vẫn còn ít, chắc cuối năm sẽ nhiều hơn.”

Ông chủ hàng thịt đã khoe với anh nhà ông ấy đã có kế hoạch nuôi thêm dê, sau này tha hồ mà mua thịt.

Cả gia đình năm người quây quần quanh nồi thịt dê thơm phưng phức.

Lúc này đã gần 7 giờ tối, thế mà vẫn có khách ghé.

Có lẽ ngửi được mùi thơm cho nên vị khách hỏi: “Có sủi cảo thịt dê không?”

“Không có.” Chu Thanh Bách đứng dậy đón khách, đưa thực đơn ra.

Hiện tại, thực đơn còn rất đơn giản, bên trên chỉ ghi vỏn vẹn bốn món: sủi cảo nhân thịt heo cải trắng, sủi cảo nhân thịt heo nấm hương, sủi cảo nhân đậu hũ và sủi cảo nhân dưa muối.

Chỉ vậy thôi, có muốn làm thêm cũng không được vì mùa đông nguyên liệu tương đối nghèo nàn, đợi khai xuân ngoài chợ bán phong phú các loại rau, củ quả thì khi ấy thực đơn sủi cảo mới đa dạng thêm được.

Tuy có vài món thế nhưng các vị khách đều không chê, ăn đơn giản còn tốt hơn nhịn đói, vì thời buổi này đã có mấy hàng quán đâu, làm gì có nhiều sự lựa chọn để mà chê ỏng chê eo.

Vị khách nhìn thực đơn rồi chọn món sủi cảo thịt heo dưa muối.

Lâm Thanh Hoà vẫn theo lệ cũ, ăn xong liền dắt hai thằng nhỏ về nhà, ai soạn bài thì soạn bài, ai học bài thì học bài.

Mãi tới hơn 9 giờ, Chu Khải với Chu Thanh Bách mới đóng cửa tiệm về nhà.

Chu Thanh Bách rửa mặt mũi qua loa một chút rồi vào phòng kiểm kê doanh thu ngày hôm nay.

Anh chủ yếu lấy công làm lời cho nên tính giá rất rẻ, mỗi tô sủi cảo bán ra chỉ lời đúng năm xu. Hôm nay tổng cộng bán được 37 tô, lợi nhuận thu về gần hai đồng.

Hai đồng không phải là con số lớn nhưng Lâm Thanh Hoà thấy anh rất cẩn thận ghi vào sổ. Trời ơi, người đàn ông nghiêm túc làm việc thật thu hút quá đi.

Lâm Thanh Hoà say mê ngắm chồng.

Bỗng nhiên Chu Thanh Bách xoay người bắt gặp ánh mắt mê muội của cô vợ nhỏ, anh cười nói: “Sau này sẽ ngày một tốt lên.”

Trải qua ngày đầu mở cửa làm ăn, anh tự nhận xét công việc này không quá khó khăn, khách tới gọi món, anh chỉ cần làm theo yêu cầu rồi bưng lên bàn là được. Nói chung anh rất tin tưởng mình có thể làm tốt.

À, hôm nay có một bà lão tới ăn còn hỏi tại sao đường đường là nam nhân đại trượng phu lại chạy ra đây mở quán. Anh liền đáp rằng vợ anh đi dạy, mấy đứa con đi học, không có ai rảnh cho nên một mình anh bán hàng. Bà lão hỏi vợ anh dạy ở đâu, anh lại đáp trường đại học Bắc Kinh. Bà lão móm mém cười khen anh có ánh mắt tốt, biết chọn vợ.

Nghĩ lại chuyện ban chiều, bất giác khoé môi anh cong cong. Lâm Thanh Hoà thấy thế tưởng anh chồng kiếm được tiền nên vui vẻ, thế là cô tiến lên tặng anh một nụ hôn rồi nói:

“Hôm nay mới khai trương buổi đầu, thời tiết lại lạnh cho nên không được nhộn nhịp lắm. Nhưng mà anh bán được từng đấy cũng là giỏi lắm rồi, chờ khai xuân, thời tiết ấm áp nhất định sẽ đắt khách hơn nữa.”

“Ừ.” Chu Thanh Bách nói: “Không còn sớm nữa, mình ngủ thôi.”

Rõ ràng tâm tình Chu Thanh Bách có chút kích động cho nên đòi hỏi hơi nhiều một chút, Lâm Thanh Hoà hiểu nên cũng phối hợp, chiều theo ý anh.

Được ăn uống no đủ, Chu Thanh Bách mới thoả mãn ôm vợ say giấc nồng.

Sáng sớm hôm sau, Chu Thanh Bách ra tiệm, Lâm Thanh Hoà ở nhà cho ba thằng con ăn sáng xong, sau đó tất cả cùng ra cửa mẹ đi dạy, con đi học.

Mới ngày thứ hai mà tin tức Chu Thanh Bách mở cửa hàng sủi cảo đã lan truyền khắp tiểu khu. Đừng tưởng thời này công nghệ truyền thông còn thô sơ mà thông tin bị tắc nghẽn nha, không những không chậm mà còn rất nhanh là đằng khác, chỉ cần một bà thím đi ngang qua trông thấy là trong vòng buổi sáng không ai không nhận được tin.

Có người bĩu môi khinh bỉ: “Kinh doanh hộ cá thể á? Hắn ta không sợ mất mặt à? Vợ đường đường là giảng viên đại học, con trai là sinh viên mà con chạy đi mở cửa tiệm tự kinh doanh. Hắn không cần thể diện thì cũng phải giữ mặt mũi cho vợ con nữa chứ.”

Người khác lập tức phản bác: “Kinh doanh hộ các thể thì làm sao? Người ta tự kiếm tiền bằng mồ hôi công sức chứ nào có đi chiếm đoạt của ai mà sợ mất mặt?”

Lại có người nêu ra ý kiến: “Cũng đúng, nhưng bán gì không bán sao lại bán sủi cảo nhỉ? Cái này ai chả làm được.”

“Nhưng tôi đi ngang quá thấy bên trong cũng có khách ra khách vào đấy chứ.”

“Ờ, không biết có thật sự kiếm được tiền không.”

“…..”

Những lời này truyền tới tai bà Trương, bây giờ bà mới biết hoá ra dạo này không thấy Chu Thanh Bách ở nhà là vì bận rộn chuyện quán xá.

Đã hơn một lần Trương Mỹ Hà canh me lúc mẹ con Lâm Thanh Hoà không có ở nhà, cố tình đi sang gõ cửa, hôm thì tính mườn đồ, hôm thì nhờ trợ giúp. Nhưng đáng tiếc, Chu Thanh Bách không ra mở cửa, cũng không đáp lời. Cô ta cứ thắc mắc mãi, hôm nay mới vỡ lẽ ra là anh ta không có ở nhà.

Trương Mỹ Liên, em gái Trương Mỹ Hà lên tiếng: “Tôi nói này chị gái, không phải chị để ý người đàn ông đã có vợ đấy chứ?”

Trương Mỹ Hà quắc mắt: “Cái gì mà đàn ông đã có vợ, lời này quá khó nghe. Căn bản người đàn bà họ Lâm kia không xứng với anh ấy. Lần trước tao chỉ định làm quen, kết bạn với anh ấy thôi mà mày biết không, cái con đàn bà kia tỏ thái độ khó chịu vô cùng, hại tao mất hết mặt mũi trước anh Chu, đáng ghét!”

“Chị gái, nếu chị với anh ta thành đôi thì tôi đây phải làm sao? Tôi chấm Chu Khải nhà đó rồi đấy.” Nhắc đến Chu Khải, Trương Mỹ Liên đỏ ửng hai má.

Trời ơi, cậu ấy thật là soái nha, tướng tá còn ngon lành nữa chứ. Có lần cô đi xuống cầu thang vừa vặn đụng phải cậu ta đang gấp gáp chạy lên. Ôi chu choa mạ ơi, hormone nam tính ập thẳng vào mặt. Từ đó về sau cô mê mệt cái hương vị đó, đúng là ngửi một lần mà nhớ mãi không quên.

Tuy tuổi tác nhỏ hơn cô ba tuổi, nhưng không sao cô có thể đợi. Cô nguyện ý đợi cậu hai năm. Hai năm nữa, anh ấy 18 tuổi, cô sẽ cùng anh đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn.

Còn quá khứ…thôi cái gì đã qua thì bỏ qua đi, từ giờ cô sẽ không lưu luyến quá khứ nữa, cô đã quyết định sống cả đời này với Chu Khải rồi.

Trương Mỹ Hà nào biết em gái mình lại mê muội con trai của người đàn ông mình để ý, cô ta ghét bỏ nói: “Chẳng qua chỉ là thằng ranh con chưa mọc đủ tóc, mày già hơn nó tận mấy tuổi đấy, nó lại còn là sinh viên đại học Bắc Kinh, tốt nghiệp sẽ được phân phối công tác, còn khuya nó mới thèm dòm tới mày, đừng ngồi đây mà mơ mộng hão huyền nữa.”

Trương Mỹ Liên đang chìm đắm trong viễn cảnh tươi đẹp do chính mình vẽ ra thì bị bà chị ruột dội cho một chậu nước lạnh.

Nhưng mà xin lỗi, cô đây không phải hệ ăn chay, Trương Mỹ Liên trợn trắng mắt, vén mỏ chửi: “Chị nói cái gì, hả? Ừ, tôi thích Chu Khải đấy, thì sao? Còn hơn cái loại tăm tia đàn ông đã có vợ. Một lần rồi mà chị còn chưa tởn à? Lần đó nếu không phải chị nhanh chân phá cái thai thì chị tưởng chị thoát được chắc? Bây giờ yên ổn quay về rồi lại tính ngựa quen đường cũ, hả?”

Bình Luận (0)
Comment