Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 286: Lột một tầng da
Xui cho cô ta, hôm nay có vị giảng viên bận việc nên đổi tiết với Lâm Thanh Hoà. Cho nên khi Lâm Thanh Hoà đến cửa hàng vừa kịp lúc nghe được trọn vẹn màn thổ lộ sướt mướt này.
Ha, đã nói rồi, đừng dại mà dẫm vào điểm mấu chốt của cô, Lâm Thanh Hoà không khách khí bước từng bước vào quán.
Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là Chu Thanh Bách mặt lạnh như tiền, đầu mày nhíu gắt gao còn người đàn bà Trương Mỹ Hà thì e ấp ngồi trên ghế.
Thấy vợ tới, cơ mặt Chu Thanh Bách hơi hơi thả lỏng, mà Trương Mỹ Hà thì giật mình đánh thót, chột dạ nhìn Lâm Thanh Hoà.
Lâm Thanh Hoà điềm nhiên nhìn chằm chằm về phía Trương Mỹ Hà, nhếch nhẹ khoé miệng, lạnh lẽo cất lời: “Cô cả nhà họ Trương, trước đây chưa chồng mà chửa, đối phương là người đàn ông đã có gia đình, nghe nói lúc ấy cô nhanh chân thoát thân nếu không chắc chắn bị bắt đi cải tạo. Sau lại xuống nông thôn, vì muốn tìm người làm việc thay mình cho nên chấp nhận kết hôn. Cũng không biết có phải vì lần phá thai đó phá tới hỏng cả người rồi không mà nhiều năm như vậy cũng không có lấy một mụn con. Bây giờ…ha, không nghĩ tới cô lại còn dám đánh chủ ý lên người chồng tôi.”
Trương Mỹ Hà không ngờ Lâm Thanh Hoà lại biết rõ ràng sự tình như vậy, cô ta cắn răng nói: “Một giáo viên như cô không dạy người ta lời hay ý đẹp mà lại đi dựng chuyện đặt điều vu khống người khác, cô không sợ gặp báo ứng à?”
Lâm Thanh Hoà cười đểu, nhàn nhạt nói: “Cô như vậy còn không sợ gặp báo ứng thì Lâm Thanh Hoà tôi đây đường đường chính chính, quang minh lỗi lạc, có gì phải sợ? Huống hồ tôi có đặt điều vu khống cô hay không thì chúng ta cứ đi về tiểu khu kéo đại một người lại hỏi thăm là sẽ biết ngay thôi, phải không cô Trương Mỹ Hà? Tai tiếng của cô truyền khắp nơi rồi, chẳng qua người ta khinh không chỉ tận mặt nói cô là cái đồ không biết xấu hổ mà thôi.”
Trương Mỹ Hà lắp bắp: “Cô… cái đồ đàn bà quê mùa…”
Lời chưa nói xong đã bị Lâm Thanh Hoà trực tiếp đánh gãy: “Trước đây, cô đã làm cái gì đừng tưởng tôi không biết, chẳng qua là ba cái trò mèo vớ vẩn tôi không thèm chấp mà thôi. Một người đàn bà lớn tuổi, xấu xí, không bằng cấp, chửa hoang, bỏ chồng mà cũng xứng làm đối thủ với tôi hả? Ai cho cô cái tự tin đó? Cô soi gương tự xem lại chính mình xem từ đầu đến chân cô có cái gì so được với tôi? Muốn mặt không có mặt, muốn dáng không có dáng, muốn bằng cấp không có bằng cấp, chỉ được mỗi cái hộ khẩu Bắc Kinh nhưng thì sao? Đàn bà không đẻ được con khác gì gà mái không biết đẻ trứng? Hay là cô thấy Thanh Bách có ba thằng con nên sáng mắt, vội vàng muốn chạy tới xin vị trí mẹ kế? Ha, cô ngó lại xem cái đức hạnh của cô tới đâu, cô nghĩ mình xứng chắc?”
Trương Mỹ Hà không cãi lại được, bụm mặt chạy, vừa chạy vừa khóc nức nở.
Không khóc mới là lạ, Lâm Thanh Hoà toàn chọn chỗ đau nhất mà hạ dao chém thẳng tay, không hề có nửa điểm thủ hạ lưu tình.
Dăm ba cái trò vớ vẩn cô đã không thèm tính toán rồi, không ngờ ả này to gan lớn mật đến vậy, dám tới thẳng đây quấy rầy anh chồng cô, tới nước này mà cô còn nhịn thì cô không phải là Lâm Thanh Hoà nữa rồi.
Đối phó với loại người này, trước giờ cô chưa hề biết đến hai chứ “nể nang”, cũng giống như nhà mẹ đẻ nguyên chủ, không động tới cô thì thôi chứ động tới rồi thì đừng trách cô tàn nhẫn.
Đuổi được ả trà xanh đi, Lâm Thanh Hoà quay đầu nhìn chồng. Anh không những không bị dáng vẻ đanh đá của cô doạ sợ mà ngược lại vẻ mặt anh lúc này bao hàm toàn bộ yêu chiều, sủng nịnh, ôn nhu, đâu đó thấp thoáng sự say mê cùng hưởng thụ.
“Khụ, khụ…” Lâm Thanh Hoà ho khan hai tiếng, định nói gì đó cữu vãn hình tượng: “ưhmm, em bị cô ta chọc cho tức điên. Loại người như này không dạy cho một bài học thì không được.”
“Ừ, chửi giỏi lắm.” Chu Thanh Bách khen thật lòng, đáy mắt còn mang theo ý cười.
Để một người đàn ông như Chu Thanh Bách phải thốt ra lời này, chứng tỏ cô ả Trương Mỹ Hà kia đã làm cho anh cảm thấy vô cùng-vô cùng phiền chán.
Mà thái độ của Chu Thanh Bách vừa rồi cũng nói cho Lâm Thanh Hoà biết sự nhẫn nại của anh đã tới cực hạn.
Đang yên đang lành lại dây vào cái loại người khó chơi, nếu không chửi cho cô ta tự động cút thì còn phiền dài dài.
Lâm Thanh Hoà chả ngán, tới lần nào cô chửi cho lần đó, giỏi thì cứ tới đi, chiêu nào cô cũng tiếp được, chưa ngán ai bao giờ.
Chuyện này không hề làm ảnh hưởng tới không khí vợ chồng cô, coi như đuổi một con ruồi thôi. Lâm Thanh Hoà vui vẻ vào bếp hỗ trợ Chu Thanh Bách, rất mau đã có khách tới ăn sủi cảo.
Bà Mã đi chợ tiện đường ghé ngang cửa hàng, thấy Lâm Thanh Hoà đứng trong quán, bà liền hỏi: “Ơ, nay cô giáo Lâm không lên lớp à?”
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Cháu đổi tiết với đồng nghiệp nên tranh thủ về đỡ đần anh ấy một chút.”
Bà Mã gật gù cười hỏi: “Buôn bán thế nào?”
“Dạ cũng tàm tạm ạ.” Lâm Thanh Hoà trả lời.
Lúc này trong tiệm chỉ có hai vị khách, mười mấy cái bàn mà chỉ có hai vị khách, nhìn vào…ờ…cũng tương đối trống trải.
Bà Mã thầm nghĩ ế ẩm thế này thà để cha Tiểu Khải ở nhà cho xong, tuy nhiên bà không nói ra lời.
Lâm Thanh Hoà rót chén trà mời bà Mã uống rồi nói: “Thím à, thường ngày thím đi mua đồ ăn ngang qua đây, có thời gian thì thím rẽ vào ngồi một chút nhé, nếu Thanh Bách gặp chuyện gì, nhờ thím nói giúp anh ấy đôi câu.”
“Chuyện gì?” Bà Mã nghe Lâm Thanh Hoà nói vậy là biết ngay đã có chuyện xảy ra.
Lâm Thanh Hòa nói: “Thím không biết đâu, hôm nay suýt nữa là cháu tức phát điên.”
Cô thuật lại từ đầu đến cuối cho bà Mã nghe, không sót một chi tiết nào.
Lâm Thanh Hoà: “Cháu không dám tưởng tượng nếu hôm nay cháu không tình cờ đổi tiết với đồng nghiệp thì người phụ nữ kia sẽ làm ra cái trò gì nữa.”
Bà Mã tức điên đập bàn mắng: “Đúng là cái loại vô liêm sỉ!”
Lâm Thanh Hoà nói: “Thanh Bách nhà cháu từ ngày chuyển tới đến nay luôn cư xử đúng mực, giữ đúng phép tắc. Thím và hàng xóm xung quanh đều thấy cả. Vợ chồng cháu đã có ba đứa con lớn vậy rồi, thật không hiểu cái cô Trương Mỹ Hà kia nghĩ cái gì không biết?”
Bà Mã tức giận thở phì phò: “Ngay từ đầu thím đã biết con bé đó chẳng phải dạng tốt lành gì nhưng cũng không ngờ nó dám mò tới tận đây tìm cha Tiểu Khải.”
Lâm Thanh Hoà: “Lúc nãy nghe được mấy lời cô ấy nói với Thanh Bách cháu cũng tức điên cả người. Bình thường cháu đi dạy bận tối mắt tối mũi, nếu thím rảnh thì thỉnh thoảng ghé đây nhìn giúp cháu, cháu cảm ơn thím lắm.”
Bà Mã phất tay: “Chuyện này không thành vấn đề. Bắt đầu từ ngày mai hễ rảnh lúc nào là thím sẽ chạy lại đây.”
Lâm Thanh Hoà tặng bà Mã một phần sủi cảo. Lúc đầu bà từ chối nhưng Lâm Thanh Hoà kiên quyết tặng nên cuối cùng bà vui vẻ cầm về.
Tất nhiên về tới tiểu khu phải tạt vào chỗ chị em bạn dì buôn một chặp.
Bà Mã nói: “Trần đời tôi chưa từng gặp qua hạng người nào vô liêm sỉ cỡ vậy.”
Bà bạn cũng trợn mắt: “Có chuyện như vậy thật á?”
Nhắc lại vẫn còn tức đây này, bà Mã không kiêng nể mắng to: “Tôi có rảnh đâu mà đi dựng chuyện? Cậu ấy là một người đàn ông tốt, con cũng đã có ba đứa, vợ lại còn là giáo viên tiếng Anh ở trường đại học Bắc Kinh, quá trời thể diện, ngữ như cô ta lấy cái gì để so? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Bà bạn suy đoán: “Hay là trước đây nó phá thai cho nên bây giờ không sinh được con nữa. Nhìn thấy nhà người ta có ba thằng con trai nên nảy sinh tà tâm?”
Bà Mã: “Như vậy thì càng là cái loại không biết xấu hổ. Vợ chồng người ta yêu thương nhau, con cái ngoan ngoãn hiểu chuyện. Chỉ vì mình không đẻ được con mà đang tâm chen chân phá vỡ một gia đình hạnh phúc như thế? Đây chính là tự gieo ác nghiệp”
Khởi điểm từ đây, rất nhanh tin tức truyền khắp tiểu khu.
Một bà thím biết tin liền nói: “Thể nào lúc nãy tôi trông thấy nó khóc lóc chạy về, tưởng làm sao, hoá ra định phá hoại hôn nhân người ta cho nên bị cô giáo Lâm mắng.”
Một người khác lên tiếng: “Tận mắt bà trông thấy?”
Bà thím cười lạnh: “Ừ, nó khóc lóc thương tâm lắm, giống như bị người ta ức hiếp không bằng.”
“Đúng là loại phụ nữ đê tiện, ác độc, dám phá hoại hạnh phúc gia đình nhà người khác!”
Thế là trong tiểu khu bắt đầu xuất hiện không ít những lời thoá mạ, chửi rủa Trương Mỹ Hà.
Tới khi Lâm Thanh Hoà đi dạy về mới biết chuyện này. Cô không hề cảm thấy áy náy, một chút cũng không. Cô chưa bao giờ tự nhận mình là người nhân từ. Dám nhớ thương chồng người khác? Hừ, không lột một tầng da thì làm sao cô ta nhớ lâu được.