Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 287: Lấy người goá vợ
Lần này, Trương Mỹ Hà thất sách rồi. Cô ta không chỉ quá đề cao chính mình mà còn xem nhẹ tình cảm hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách.
Toàn thể cư dân trong tiểu khu đều biết hai vợ chồng cô giáo Lâm rất yêu thương nhau. Điều này không phải đãquá rõ ràng rồi ư? Họ chẳng những đã có với nhau ba mặt con, mà vừa được cấp nhà một cái là cô giáo Lâm lập tức đón chồng và các con lên thủ đô ngay. Hơn nữa, trên đường phố còn đi sóng vai nhau, tay trong tay tình nồng ý đượm, thử hỏi có cặp vợ chồng nào làm được như vậy chưa?
Chẳng qua là vì Lâm Thanh Hoà là giáo viên tiếng Anh trường đại học Bắc Kinh mà Chu Thanh Bách lại chỉ là ông chủ một tiệm kinh doanh nhỏ, thân phận hai bên có chút khập khiễng, thế nên Trương Mỹ Hà mới sinh ra ảo giác vợ chồng họ không phải là cặp đôi tương xứng, nhất định mình có cơ hội chen chân.
Xui cho cô ta, lần này đụng trúng Lâm Thanh Hoà, thành ra những chuyện xấu hổ trước đây lại lần nữa bị bóc trần. Chuyện cũ cộng thêm chuyện mới, chỉ trong phút chốc Trương Mỹ Hà trở thành tâm điểm chỉ trích của mọi người.
Từ bên ngoài trở về, Trương Mỹ Liên vừa giận dữ vừa xấu hổ, cô ta nghiến răng trèo trẹo rống rít lên: “Trương-Mỹ-Hà, chị không biết xấu hổ hả? Chị không cần mặt mũi nhưng cái nhà này cần. Chị mê trai mê đến điên rồi hả? Xồng xộc tới tận cửa hàng tìm người ta, mà tìm thì cũng thôi đi, lại đụng ngay lúc vợ người ta ở đó, chị bị ngu à?!”
CMN, có bà chị như này, thử hỏi Chu Khải sẽ nghĩ gì về mình đây?!
Trương Mỹ Hà cũng đang điên mà chưa có chỗ phát tiết, tự nhiên con em gái đưa đầu đến, cô ta tiến lên, không khách khí giáng xuống một cái bạt tai: “Tao cứ như thế đấy, thì sao? Ai cho mày cái quyền bắt chước cái đám bên ngoài kia về đây chửi tao?”
Trương Mỹ Liên giận sôi máu: “Chị dám đánh tôi? Cái loại đàn bà vô liêm sỉ, đi nhòm ngó đàn ông đã có vợ mà còn dám đánh tôi?”
Ngay từ ban đầu, Trương Mỹ Liên đã không chấp nhận chuyện chị gái mình để ý ba Chu Khải. Lỡ chuyện thành thì làm sao cô tiến tới với Chu Khải được đây? Nhưng mà sự việc bây giờ còn tệ hại hơn, đã lanh tanh bành không nói, còn bị ăn một phát tát, Trương Mỹ Liên điên cuồng lao tới ăn thua đủ với Trương Mỹ Hà.
Lúc bà Trương với cô con dâu về tới nhà liền nhìn thấy cảnh hai đứa con gái đang liều mạng túm tóc, cào cấu nhau.
Bà Trương gầm lên: “Dừng tay! Hai đứa chúng mày dừng lại hết cho tao!”
Nghe tiếng mẹ quát, hai chị em mới miễn cưỡng buông nhau ra.
Trương Mỹ Hà uỷ khuất mách: “Mẹ, con đã thành ra như này rồi, nó không bênh thì thôi còn học theo người ta về mắng chửi con. Đồ mất dạy! con là chị mà không dạy cho nó một bài học thì nó không còn biết phép tắc trên dưới, tôn ti trật tự là gì nữa.”
Trương Mỹ Liên nào có sợ, lập tức trả lại một câu: “Chị mà cũng xứng làm chị tôi? Hứ, tôi khinh! Gieo nhân ắt có ngày nhận quả. Đấy quả báo tới rồi, đàn bà không biết sinh đẻ mà cũng đòi làm đàn bà?”
Ngay lúc này, Trương Mỹ Hà chỉ muốn nhào lên vặt đầu con em ruột.
Đây chính là điểm đau nhất của Trương Mỹ Hà. Lần đó phá bỏ cái thai, cô ta không được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mà phải xuống nông thôn ngay. Kể từ đó trở đi sức khoẻ giảm sút hẳn, bệnh tật rề rề. Sau đó cũng gả cho một anh nông dân nhưng mấy năm rồi vẫn không thể thụ thai. Nhưng cũng nhờ lý do này mà cô ta mới có thể dễ dàng ly hôn. Việc này đã nói lên tất cả, ngay cả người đàn ông quê mùa kia cũng chán ghét cô vì không biết đẻ.
Trương Mỹ Hà nhìn trúng Chu Thanh Bách là vì hai nguyên nhân. Thứ nhất, cô ta mê mẩn thân hình tráng kiện của anh, nhìn người thế kia chắc ở trên giường sẽ dũng mãnh lắm đây?! Thứ hai, anh ta có ba đứa con. Gả về đấy rồi cô sẽ không cần phải tự mình sinh nữa. Nếu ai thắc mắc cô sẽ đường đường chính chính mà nói rằng không sinh thêm vì muốn tập trung nuôi dạy con chồng cho tốt, không muốn đám trẻ tủi thân, chịu cảnh bạc đãi vân vân và mây mây. Đấy, một bà mẹ kế tốt như thế có ai không khen? Cứ cho là bây giờ chúng đã lớn khó mà nuôi dưỡng tình cảm, nhưng có sao đâu, công sinh không bằng công dưỡng, rồi sau này chúng cũng sẽ phải phụng dưỡng cô mà thôi. Tóm lại, gả cho Chu Thanh Bách, cô vừa có tiếng vừa có miếng.
Cô cũng đã phân tích cặn kẽ cách đối phó với cái người đàn bà họ Lâm kia rồi. Với những kẻ có học thức và kiêu ngạo như thế chắc chắn sẽ không nói một lời mà tự động rút lui, âm thầm lặng lẽ bỏ đi.
Mọi suy tính đều rất chu toàn thế nhưng ai mà ngờ, mụ đàn bà họ Lâm đó còn biết mắng chửi người, lời lẽ cay nghiệt, ác độc, câu nào câu nấy đều khoét sâu vào nỗi đau của cô. Đúng, Lâm Thanh Hoà thì cô đánh không được, nhưng chẳng lẽ em gái mình mà cô còn đánh không được hay sao?
Mắt thấy hai đứa con gái lại chuẩn bị nhào vào nhau, bà Trương giận tím mặt hét lên: “Chúng mày còn muốn làm loạn tới bao giờ?”
Cô con dâu Trương gia lên tiếng: “Ây da, chị Mỹ Hà à, chị cũng đừng trách cô út ăn nói khó nghe. Bây giờ chuyện của chị lan truyền khắp nơi rồi. Lúc nãy, dọc đường về em với mẹ cũng nghe được, nói thật chứ em xấu hổ muốn độn thổ. Đang tính đi lên hỏi chị xem thực hư thế nào đây.”
Hai mắt Trương Mỹ Hà đỏ ngầu lửa giận: “Tất cả đều tại con tiện nhân họ Lâm kia, tiện nhân, tiện nhân….”
“Ài, chị à, mấy lời khó nghe như này chớ nên nói ra. Chuyện của cô út với Chu Khải, em với mẹ đều ủng hộ hai chân hai tay. Nhưng còn việc chị nhìn trúng ba người ta thì em với mẹ không tán thành lắm đâu. Vợ người ta…chị không thể so được đâu, em thấy chị nên chết tâm sớm đi thì hơn.”
“Cô….lần trước chính cô nói…”
Trương Mỹ Hà chưa nói hết câu, đã bị cô em dâu khôn khéo cắt ngang: “Lần trước em chỉ trấn an chị một chút thôi. Ai mà biết chị lại nông nổi tới mức chạy ra tận cửa tiệm nhà người ta, đã thế còn bị vợ người ta bắt tại trận nữa chứ. Bây giờ cả nhà đều bị chị liên luỵ, đi ra ngoài chẳng dám ngẩng mặt nhìn ai. Em thấy tốt hơn hết là chị sớm gả đi, thành toàn cho cô út và Chu Khải.”
Trương Mỹ Liên vội nói: “Chị dâu, chị có quen ai không giới thiệu cho chị ta đi, để chị ta mau mau gả đi cho xong nợ.”
“Nói ra lại bảo trùng hợp, chứ thật đúng là có nha. Vừa hay bên phía nhà mẹ đẻ em có một người goá vợ. Tướng mạo rất đàn ông, vai u thịt bắp, đảm bảo hợp nhãn chị. Mấu chốt là anh ta có hai đứa con, một trai, một gái, cả hai đứa đều còn nhỏ cả. Tóm lại là tình huống thuận hơn Chu gia bên kia nhiều. Nếu chị gả sang đó, cuộc sống sau này khỏi phải lo nghĩ.”
Nghe con dâu nói, bà Trương động tâm ngay, vội vội vàng vàng hỏi: “Điều kiện kinh tế nhà trai thế nào?”
Cô con dâu cười nói: “Anh ta làm ở mỏ than, sau này nhà mình tha hồ mà dùng than đá thoải mái. Thu nhập cũng không thấp đâu, 50 đồng lận đấy.”
Trương Mỹ Hà nhấp môi hỏi: “Sao cô biết rõ quá vậy?”
“Còn sao nữa, cái này không phải là vì em lo cho hạnh phúc nửa đời sau của chị hay sao? Năm nay chị đã 27 rồi, đâu còn trẻ trung gì nữa, không thể cứ ở mãi như này được. Người đàn ông kia goá vợ đã hơn một năm, bây giờ chị gả qua đó chắc chắn anh ta sẽ nâng niu cung phụng chị.”
Ông bà Trương đẻ được ba người con, hai gái một trai, lớn nhất là Trương Mỹ Hà, nhỏ nhất là Trương Mỹ Liên, người con trai độc nhất đứng thứ hai, đã lấy vợ, hiện đang làm công nhân khai thác quặng, một tháng mới về một ngày.
Trương Mỹ Hà dám có tự tin đi câu dẫn Chu Thanh Bách là vì cô ta nhỏ tuổi hơn Chu Thanh Bách. Nữ truy nam cách một tầng sa, làm gì có người đàn ông nào chê gặm cỏ non, không phải sao?
Thế nhưng đâu phải tự dưng mà Lâm Thanh Hoà khuyên cô ta nên về lấy gương tự soi lại cái bản mặt mình. Đúng là Trương Mỹ Hà nhỏ tuổi hơn Lâm Thanh Hoà thật nhưng điều đó không có nghĩa là cô ta trẻ trung và xinh đẹp hơn. Xưa nay Lâm Thanh Hoà đã nổi tiếng trắng trẻo, mấy năm lên thủ đô, da dẻ cô lại càng mịn màng hồng hào hơn. Thêm nữa, Lâm Thanh Hoà luôn rất ý thức trong việc chăm sóc sắc đẹp, bởi thế mà đêm nào Chu Thanh Bách cũng say mê lạc lối.
Và một điều quan trọng nữa là Lâm Thanh Hoà rất biết cách ăn mặc, lúc nào nhìn cô cũng toát ra phong thái và khí chất hơn người.
Nếu để Lâm Thanh Hoà và Trương Mỹ Hà đứng cạnh nhau thì đảm bảo mười trên mười người đều nhận xét Trương Mỹ Hà già và xấu hơn rất nhiều.
Nghe cô em dâu giới thiệu, Trương Mỹ Hà mím môi suy tư, nói gì thì nói lòng cô đang hướng về phía Chu Thanh Bách. Cơ mà vợ anh ta ghê gớm quá, tuyệt đối không phải cái dạng giáo viên nho nhã, lịch sự, nhu nhược, hiền lành.
Thế nên, do dự một lúc, dù rất không vui nhưng Trương Mỹ Hà đành gật đầu.